Khi còn bé, tính cách Minh Sở hướng nội, thẹn thùng, khuôn mặt lại giống con gái, chơi chung với một đám con trai, khi đó, ai cũng bảo vệ cậu ta, vậy nên tính cách vẫn chẳng có gì thay đổi, không nghĩ tới ba năm ở Anh lại thay đổi lớn như vậy.
Lúc trước cẩn thận, lo sợ, bây giờ đều chẳng còn nữa, hiện ra trước mặt mọi người là con người hoàn toàn mới, là nam nhân trưởng thành, càng ngày càng tự tin.
So với cái bộ dạng tiểu bạch thỏ ngây ngốc khi ấy, bây giờ càng có mị lực hơn.
Vương Anh nghĩ tới đây, huých vai Hàn Triệu Nam một cái, hỏi. "Thế nào?"
Hàn Triệu Nam không hiểu. "Cái gì thế nào?"
"Giả ngu à? Đương nhiên là cảm giác." Vương Anh cười, hỏi. "Người thương trở về, còn nhuộm tóc giống mình, cảm thấy thế nào?"
"Tôi biết đếch gì, bị mù à." Hàn Triệu Nam bỏ chén rượu xuống. "Cậu ta thẳng, là thẳng, cậu hiểu không? Minh Sở không thích nam, tôi cũng sẽ không bao giờ thích cậu ta." Lại nghĩ tới Vương Anh đang ồn ào, chửi thề một câu. "Con mẹ nó, mấu chốt là đám người các cậu bày trò, sợ thiên hạ không loạn hay sao. Trước kia cậu ta không về thì không sao, về rồi thì trêu lung tung, bị điên à?"
Vương Anh hừ hừ, không biết nhục. "Không phải tôi giúp cậu sao. Aiz, không phải, tôi không tin lời cậu đâu. Có mục tiêu mới nên quên Minh Sở sao?" Vương Anh hỏi. "Cậu và Giản Ngôn Tây phát triển thế nào rồi?"
“…”
Phát triển con mẹ mày.
Hàn Triệu Nam liếc mắt một cái, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-xuyen-viet-roi/1315401/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.