Vừa đi được hai bước, quả nhiên tên kia đã ngoái cổ lại hỏi: “Cô nương, nàng có thấy qua mộtnữ tử cũng trạc tuổi nàng đi qua đây không, dung mạo trông rất xinh đẹp, cũng cao xấp xỉ nàng.”
Nhan Đàm nhìn cũng không thèm nhìn, cứ tự nhiên đi lướt qua bên cạnh hắn, miệng lảm nhảm: “Ta phải về nhà, mẫuthân đang đợi ta, ngươi có muốn đi theo không?”
Lại đi được vài bước, chỉ nghe sau lưng có tiếng khẽ thở dài: “Thì ra là một con ngốc…”
Nhan Đàm bĩu môi, chỉ có thể thầm rủa xả hắn trong lòng. Dựa vào bản tínhcủa nàng đáng lý phải quay lại dần cho hắn một trận nhừ tử, nhưng đốiphương đạo thuật cao minh, nàng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Mới điđược một đoạn ngắn, nàng chợt nghe thấy sau lưng có tiếng đọc chú khẽlướt rất nhanh, bên tai gió thổi vù vù, trước mắt đột nhiên tối mịt mộtmảng, chỉ thấy một điểm sáng trên đỉnh đầu, dường như nàng vừa mới rơivào một cái động tối đen ngòm. Rất nhanh sau đó, cả điểm sáng nho nhỏtrên đỉnh đầu cũng bị màu đen lấp kín.
Nhan Đàm đại kinh thấtsắc, ngón tay khẽ bắn ra một đạo bạch quang đánh vào lớp tường baoquanh, đạo quang sau khi đâm sầm vào vách tường liền bị đánh bật trởlại.
Từ bên ngoài, một tiếng nói thong thả vang lên: “Đừng phísức nữa, dựa vào bản lĩnh của ngươi, trừ phi có người thả ngươi rangoài, không thì ngươi chỉ có thể ngoan ngoãn ở yên trong pháp khí nàymà thôi.”
Pháp khí? Nhan Đàm vươn tay sang bên cạnh sờ thử, chạmvào tay nàng là một thứ trơn nhẵn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-vun-huong-phai/205819/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.