Dư Mặc chậm rãi đứngthẳng dậy, kéo Nhan Đàm ra sau, lấy thân mình chắn ở phía trước, hai mắt nhắm lại, khi mắt mở ra song mâu đã hóa đỏ thẫm.
Nam tử kia khẽđiểm một chân lên mạn thuyền, nhẹ tựa lông hồng đáp xuống trước mặt haingười bọn họ, tiến lên một bước, trường kiếm trong tay hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh, quét một đường từ dưới lên trên.
Một luồng yêu khí sắc xanh pha đen tức khắc xuất hiện quấn chặt lấy lưỡi kiếm.
Dư Mặc giơ cao hai tay, yêu khí thoát ra từ toàn thân khiến y sam của hắntung bay phần phật, dị sắc thoáng hiện trong mắt. Trên thế gian này, yêu tinh có công lực mạnh hơn hắn vốn đã không nhiều, huống hồ chỉ là mộtkẻ phàm nhân.
Bất chợt thanh kiếm vụt sáng chói lọi, xuyên quatầng tầng lớp lớp yêu khí, ngang nhiên một đường đâm thẳng vào lồng ngực Dư Mặc. Hắn nhất thời chỉ cảm thấy máu trong thân thể đang từng đợt vọt trào ra ngoài, thanh âm vù vù khua vang bên tai, vội kéo lấy Nhan Đàmnhảy ra khỏi thuyền: “Rút!” Nước sông bắn lên tung tóe, hóa thành hìnhdạng một con giao long (1) ngẩng cao đầu, miệng há to dữ tợn như sắp ăntươi nuốt sống con mồi.
Nam tử nọ không một mảy may nao núng,chậm rãi rút từ trong tay áo ra một mảnh bùa chú, ngón tay khẽ phóng tấm bùa tới trước, miệng niệm chú: “Phá!”
Cự long (2) chỉ trongthoáng chốc đã hóa thành vô số giọt nước li ti. Những hạt thủy châutrong suốt lấp lánh tí tách rơi trên ván thuyền, hệt như một cơn mưa rào chợt đến chợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-vun-huong-phai/205818/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.