Nhan Đàm vô cùng phẫnnộ, loại tiểu nhân chỉ biết núp trong bóng tối bày trò đánh lén này chodù tiên phẩm thăng cao hơn nữa cũng sẽ không có tiền đồ gì đâu. Nàng vừa dốc sức ôm lấy Chỉ Tích, vừa dốc sức dùng ngón tay trắng nõn bé xíuchĩa vào mặt Ứng Uyên quân, dốc sức phát âm từng chữ một:
“Ngươi cái đồ… tiểu nhân…”
Thực ra nàng vốn định nói là ngươi cái đồ tiểu nhân đê tiện vô sỉ.
Nhưng có nói hết hay không cũng chẳng khác nhau là mấy, gương mặt rất mựctuấn tú của Ứng Uyên quân đã đen thui, tiên quân vận bạch bào rất đỏmdáng kia phạch một tiếng gập chiếc quạt xếp lại cười rộ lên, Ngọc Đế một thân long bào vàng rực thêu mây vuốt chòm râu dài không lên tiếng, tiên quân với bộ râu trắng bế nàng trước đó nhấc tay áo lên quệt quệt mồhôi, nói liền một mạch: “Ngọc Đế, Ứng Uyên quân, Bạch Luyện Linh quân,việc này, việc này…”
Nhan Đàm liếc mắt nhìn vị tiên quân ngườikhoác bạch bào rất đỏm dáng kia, lòng nhủ thì ra người này chính là Bạch Luyện Linh quân. Đúng là sớm nghe đại danh, ngưỡng mộ từ lâu, khi nàngcòn là một gốc sen thì đã thường xuyên được nghe đến cái tên này. Cóđiều nghe danh không bằng gặp mặt, hóa ra ngoại hình của vị tiên quânnày là như vậy.
Một vị tiên quân tiên khí bồng bềnh, dáng vẻ rấtmực uy nghiêm người khoác ngoại bào xanh lam phong độ đường bệ bước tớitrước, rất có phong thái cất lời: “Ta thấy đôi song sinh trú thân trongtứ diệp hạm đạm này rất có tuệ căn, chi bằng giao cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-vun-huong-phai/1271646/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.