Nhan Đàm chộp lấythanh trường kiếm còn chưa khai phong này, nhanh như chớp đứng bật dậy,thậm chí cả bụi bám trên người cũng chẳng kịp phủi, chạy vụt qua NamChiêu và hai người còn lại: “Cho ta mượn thanh kiếm này một lát!”
Nàng phóng một mạch ra khỏi cửa thôn, chạy dọc theo con đường dẫn đến PhùVân tự, mãi lúc đến nơi sáng hôm đó bị đám bọ đục xác bao vây mới dừnglại nghỉ thở, vì tâm trạng kích động mà cả bàn tay đang cầm kiếm cũngrun lẩy bẩy. Nàng đứng đấy đợi một lúc, bên tai dần trồi dậy tiếng sộtsoạt khe khẽ. Âm thanh sột soạt này mỗi lúc một lớn, mỗi lúc một dàyđặc, cả mảnh rừng đều vang vọng lại thứ tiếng động này.
Nhan Đàmthở ra một hơi dài, ánh mắt chậm rãi đảo quanh tứ phía. Từ trong nhữngbụi cây, từng đám bọ đục xác đang nhung nhúc bò về phía nàng, ánh mặttrời rọi trên những tấm vỏ cứng của chúng, phát ra ánh sáng lấp lánh.
Quả nhiên đúng như nàng nghĩ.
Nhan Đàm thu trường kiếm lại, xoay người dùng yêu khí nâng mình lên khôngtrung, bay lướt qua đám bọ đục xác đang chen chúc thành nùi kia. Bỗngnghe sau lưng có tiếng bước chân khẽ vang, nàng theo phản xạ quay đầulại nhìn thì thấy Liễu Duy Dương hai ống tay áo phất phơ trong gió, đang từ phía sau bước tới. Đám bọ kia vừa trông thấy hắn thì đều dừng khựngtại chỗ, muốn kéo nhau ngùn ngụt xông lên, nhưng lại trông giống nhưđang sợ hắn, chỉ có thể chôn chân ở đó không nhúc nhích.
Liễu Duy Dương mắt chẳng buồn liếc bước qua trên con đường nhỏ, đám bọ kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-vun-huong-phai/1271631/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.