Đám bọ đục xác bò lúc nhúc trên mặt đường, đang ngùn ngụt kéo về phía bọn họ.
Nhan Đàm liếc qua hai gương mặt nhoáng cái đã trắng bệch của cặp thiếu niênsau lưng mình, mỉm cười trấn an: “Không sao đâu, có ta ở đây, không phải sợ.”
Ai ngờ Thủy Hạnh mếu máo đáp: “Chính vì bây giờ người đứng ở đây là tỉ chứ không phải Liễu công tử nên muội mới sợ đó…”
Nhan Đàm ngay tắp lự không còn gì để nói, bộ nàng nhìn vô không dựa dẫm được tới vậy hả? Cơ mà, nàng làm việc dường như không chắc cú gì mấy, điểmnày đương nhiên không thể bì được với Liễu Duy Dương. Nhan Đàm giơ tayvạch một đường qua không trung, trước mắt hình thành một màng kết giớimỏng, đám bọ lũ lượt kéo tới như thủy triều kia bị chặn đứng ngay trướcmàng kết giới, chen chúc ở đó ngổn ngang thành nùi, khua khoắng nhữngcặp càng to một cách vô hiệu.
Nhan Đàm tự biết chiêu này còn làhọc được từ chỗ Dư Mặc, xem ra thời gian cầm cự của màng kết giới nàycũng chẳng được bao lâu, bèn lôi xệch Nam Chiêu và Thủy Hạnh bấy giờ còn đang đứng ngẩn ra một chỗ như trời trồng phía sau: “Chạy mau!”
Thủy Hạnh bị nàng kéo cái, bước thấp bước cao chạy về phía trước, màng kếtgiới kia cũng không ngừng kéo dài ra, chắn đường đám bọ đục xác tụ thành một mảng dày đặc trước mặt. Nhan Đàm bấm đốt ngón tay nhẩm tính, dựavào yêu pháp của nàng, đại khái chỉ có thể duy trì kết giới này trongthời gian ba ly trà. Với chỉ bấy nhiêu thời gian muốn về đến thôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-vun-huong-phai/1271630/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.