Vị Liễu công tử kiatên là Duy Dương, tự Tư Thoái, là nhân sĩ Liễu Châu, yêu thích du ngoạntam xuyên ngũ hồ (1),đầu năm nay xuất hành đi U Châu, hiện giờ đang trở về nhà, thuận đường ghé qua thăm hỏi sư phụ của Đường Châu.
Mấy lời này đều được kể lại bởi Trữ Nhi, thị nữ tùy thân của hắn.
Riêng Liễu Duy Dương bấy giờ đang ngồi nghiêng người tựa tay trên chiếcnhuyễn điếm, trên tay là một ly trà. Hắn mở nắp ly trà, ống tay áo khẽlay, miệng nhè nhẹ thổi lớp lá trà nổi trên mặt ra, rồi với một tốc độchậm rãi, một tác phong nhã nhặn hớp lấy một ngụm, càng lộ rõ vẻ caothâm mạc trắc (2). Thế nhưng Nhan Đàm thì lại biết rõ, nếu như đưa chothằng ngốc một tách trà rồi dạy hắn quan sát màu sắc, bình phẩm trà vị,hẳn là cũng chẳng có ai nhìn ra được hắn là thằng ngốc.
Trữ Nhikhẽ cất lời: “Công tử, phía trước là trấn An Bình, người muốn xuống xenghỉ ngơi dùng bữa, hay là cho người mang các món ăn lên xe ạ?”
Liễu Duy Dương ngước mắt, sau đó nhè nhẹ gật đầu.
Xe ngựa bỗng bị xóc mạnh, Nhan Đàm hãy còn chưa kịp ngồi vững, ‘bùm’ một tiếng va vào vách xe.
Trữ Nhi cúi đầu, nhỏ nhẹ thưa: “Trữ Nhi đã hiểu.”
Nhan Đàm mồm không nhịn được hỏi: “Nàng rốt cuộc đã hiểu cái gì?”
Trữ Nhi mỉm cười: “Công tử nhà ta bảo người muốn xuống xe dùng bữa.”
“Làm sao nàng biết?”
Trữ Nhi vẻ mặt ngờ nghệch, dường như rất không hiểu nổi nàng tại sao lại hỏi như vậy: “Bởi vì công tử người đã gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-vun-huong-phai/1271603/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.