Qua hết một lúc lâu,không ai trong hai người họ thốt một lời nào. Cuối cùng vẫn là ĐườngChâu phá vỡ im lặng lên tiếng trước: “Chúng ta vào trong xem thử mộtvòng, không biết có tìm thấy được thi thể của Thẩm lão gia hay không?”Nhan Đàm ỉu xìu: “Đường Châu, từ khi đi chung với ngươi, ta đây từng giờ từng phút đều gặp xui xẻo.” Đường Châu ngẩn ra. Nhan Đàm xiêu xiêu vẹovẹo đạp qua đống gạch đổ nát chung quanh, co giò chạy tót về phía hậuviện: “Đợi ngươi tìm được thi thể của Thẩm lão gia thì cũng tiện thể hốt xác giùm ta luôn là vừa rồi.”
Nàng vừa dứt lời thì nghe thấytiếng bước chân hỗn loạn vang lên cách đó không xa, có người nói to:“Mọi người nhất định phải cẩn trọng, nói không chừng hung thủ phóng hỏavẫn còn ở trong.”
Nhan Đàm nghe thấy tiếng người đã ở rất gần,chân bèn tăng tốc, định chạy ra sau hậu viện rồi trốn ra ngoài, lối vàophía trước gia trang chắc chắn không xài được rồi. Trước đây nàng có yêu thuật trên người, dĩ nhiên không đời nào sợ vài tên phàm nhân cỏn con,thế nhưng hiện giờ so với nữ tử bình thường đã chẳng khác gì, chỉ có thể lâm trận bỏ trốn.
Còn chưa đến được hậu viện thì đã nghe tiếng có người la to phía sau: “Bên trong có người! Chạy ra đằng sau rồi!”
Nhan Đàm quay đầu lại liếc nhìn cái, thấy mấy người trong trấn kia tay váccuốc xẻng đuổi tới, khóe miệng cũng bắt đầu trễ xuống méo xệch. Độtnhiên cổ tay bị nắm chặt lấy, Đường Châu một phát túm lấy nàng, thấpgiọng bảo: “Bên phải.”
Nhan Đàm quay đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-vun-huong-phai/1271602/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.