“Tại hạ thấy Thẩm cô nương nhãn thần minh mẫn, có lẽ chẳng qua chỉ là không được am tường thế sự.”
“Aizzz, ta cũng hy vọng là vậy. Tương Quân nó, nếu như có thể thông minh lanhlợi được bằng một nửa tỉ tỉ của nó thì ta cũng đã mãn nguyện lắm rồi.”Thẩm lão gia nói đến đấy thì chợt dừng lại xua tay, “Xem ta này, nóinhiều những lời vô nghĩa như vậy làm gì, hai vị hẳn cũng đã thấm mệtrồi. Hồ tẩu, Hồ tẩu!” Vị phu nhân dẫn họ đến đây ban nãy lập tức vộivàng chạy sang.
“Hồ tẩu, bà mau chóng giúp hai vị đây an bàisương phòng (1),còn nữa cho người đun ít nước nóng để khách quý ngâmmình tắm rửa.” Căn dặn xong xuôi một lượt, Thẩm lão gia lại quay sangnhìn hai người bọn họ: “Hai vị nếu muốn dùng gì thì cứ bảo với Hồ tẩu,bên nhà bếp sẽ cho người mang sang.”
Đường Châu điềm đạm đáp: “Ngài thật khách khí quá rồi, không cần phiền phức vậy đâu.”
Thẩm lão gia lập tức chen vào: “Phải chứ, phải chứ.”
Nếu là ngày thường, Nhan Đàm nhất định không có kiên nhẫn với ba cái tròlôi thôi khách sáo tới khách sáo lui thế này, chỉ là vừa nãy Đường Châuđã hứa sẽ giải cấm chế cho nàng, tâm tình đang cực kì tốt nên nàng chỉim re đứng một bên chờ đợi. Hồ tẩu sắp xếp cho hai người họ ở phía rìaĐông, là hai gian sương phòng nằm cạnh nhau, cả hai đều đã được thu dọnổn thỏa ngăn nắp.
Đường Châu đúng như lời hứa giải mở cấm chế cho nàng, sau đó bước ra khép cửa về phòng nghỉ ngơi. Chút ngờ vực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-vun-huong-phai/1271591/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.