Thiếu nữ thân vận một trường y sam trắng thuần như tuyết đứng ở bên ngoài, đầu hơi nghiêng về một bên, miệng nở nụ cười lanh lợi hoạt bát. Trên vai nàng là một chúvẹt với bộ lông vũ sặc sỡ, đang thân mật dùng mỏ mổ mổ vào chiếc khuyêntai của nàng.
Nhan Đàm không khỏi thắc mắc: “Nàng làm thế nào mà vào được đây?”
Thiếu nữ giơ tay vuốt vuốt bộ lông của chú vẹt trên vai mình: “Là nó nói chota biết, trên thế gian này điểu nhi là thông minh nhất rồi đấy, không có chuyện gì là không biết cả.”
Đường Châu trong lòng trăm mối tơ vò, thật nhìn không ra rốt cuộc đối phương là đang giả ngây hay đang nói lời thật lòng.
Thiếu nữ quay người đi được vài bước, thấy hai người bọn họ vẫn còn đứng yênchưa chịu cất bước theo mình bèn quay đầu lại vẫy vẫy tay: “Mau mau,điểu nhi dẫn chúng ta ra ngoài.” Nàng ta vừa đi vừa thì thào trò chuyệnvới chú vẹt trên vai, lúc thì cười vui, lúc lại tỏ vẻ giận dỗi, mỗi bước chân là chưa từng dừng lại, chân bước đến đâu tay thoăn thoắt mở các cơ quan được gắn trên tường đến đó, một mạch tiến thẳng về trước.
Bọn họ rẽ ngoặt được vài lượt trong địa đạo, rồi đột nhiên ánh sáng xuấthiện trước mắt, ba người đã đang đứng ở lối ra của một sơn động trongbãi tha ma. Bấy giờ vừa lúc chập tối, không ngờ họ đã ở trong mộ địatrải qua vừa đúng một ngày một đêm. Nhan Đàm nhích người lại gần haibước, mỉm cười hỏi: “Điểu nhi đó có nói với nàng là ai đã nhốt bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-vun-huong-phai/1271590/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.