Mộ Ly không nói tin hay không tin, bình tĩnh đứng lên. "Giờ cậu đã thanh tỉnh, để đảm bảo sức khoẻ, cậu nên đi bệnh viện xúc ruột cho sạch thuốc thì hơn."
"Anh đi đâu?" Thẩm Vưu Giác thấy Mộ Ly sửa sang lại áo quần chuẩn bị đi, ngay cả quần cũng chưa mặc đã chạy đuổi theo ra ngoài.
Mộ Ly mở cửa, một luồng gió thổi từ ngoài cửa vào, thổi cậu lạnh căm căm, mới giật mình che cơ thể lại. Mộ Ly cũng không nhìn cậu, nhưng vẫn săn sóc đóng cửa lại giúp cậu.
"Mộ Ly!" Thẩm Vưu Giác muốn kêu anh lại, nhưng cách một lớp cửa, chờ cậu mặc xong quần thì đã không tìm thấy Mộ Ly đâu nữa.
"Chậc." Thẩm Vưu Giác đóng cửa, nhớ tới lời Mộ Ly, nói trợ lý gọi điện thoại, "Chuẩn bị xe cho tôi, tôi muốn đến bệnh viện."
*****
Thẩm Vưu Giác đi bệnh viện xúc ruột, được trợ lý nhắc nhở mới gỡ lá bùa trên trán xuống, chỉ là trong lòng vẫn rất khó chịu.
"Về kéo đen công ty kia, sau này không được hợp tác nữa. Tâm tư ông chủ xấu xa như vậy, dám làm loại chuyện này." Thẩm Vưu Giác nhớ tới chuyện này liền nổi giận.
Trợ lý vội đáp, "Vâng, giám đốc kia có nhắn mấy tin xin lỗi nhưng đều bị tôi uyển chuyển từ chối."
"Được." Thẩm Vưu Giác hừ lạnh một tiếng, "Đúng rồi, còn một chuyện, tra một người cho tôi."
"Xin chỉ thị." Trợ lý nói.
"Ngày đó Mộ Ly đi nhầm phòng tôi, tra cho tôi anh ta ở đâu? Tôi tìm anh ta có việc."
Thẩm Vưu Giác hơi híp mắt, lần đầu tiên trong đời cậu muốn làm chuyện trưởng thành, thế mà bị ED? Ở bệnh viện, cậu đã âm thầm hỏi dò bác sĩ, bác sĩ đều nói cậu không có việc gì, có thể mới nếm thử trái cấm, hơn nữa dưới tác dụng của thuốc, nhất thời tạo thành tình thế khó nói. Nhưng, trong lòng Thẩm Vưu Giác vẫn lo lắng, điều quan trọng chính là cậu đã mất hết mặt mũi trước mặt Mộ Ly. Trong mắt Mộ Ly, cậu bị ED, chuyện này thì không được, cậu không thể chịu được, cậu nhất định phải tìm được Mộ Ly, chứng minh bản thân!
"Mộ Ly?" Trợ lý nghe thấy tên này, sửng sốt một chút.
Thẩm Vưu Giác lập tức lên tinh thần, "Sao vậy? Cậu biết à?"
Trợ lý ngược lại, kỳ quái hỏi Thẩm Vưu Giác, "Chẳng lẽ giám đốc Thẩm không biết thật?"
Thẩm Vưu Giác bị hỏi, hơi ngốc ngốc, "Tôi... hẳn tính là biết đi."
"Nói vậy cũng đúng." Trợ lý cười cười, "Anh ấy hiện tại hot như vậy, ai ai cũng nên biết mới đúng."
Thẩm Vưu Giác:??? Hot?
"Đúng rồi!" Trợ lý hỏi, "Chẳng lẽ giám đốc Thẩm không xem chương trình thi đấu phong thuỷ à?"
Thẩm Vưu Giác nghĩ nghĩ, đúng là cậu ta không xem. Vì thế, cậu lập tức mở máy tính, tìm kiếm chương trình thi đấu phong thuỷ này.
"Ửm? Tiểu thần tiên? Là người mình quen kia à? Tên gì ấy nhỉ?" Thẩm Vưu Giác nói thầm.
Trợ lý vừa nghe lập tức hét lên, làm Thẩm Vưu Giác giật bắn cả người. "Á! Ngài quen biết tiểu thần tiên sao! Thật hay giả!"
Thẩm Vưu Giác lập tức bị tiếng hét chói tai tấn công xuất thần, lập tức che kín lỗ tai, "Cậu kích động vậy làm gì."
"Thật xin lỗi, giám đốc Thẩm đừng so đo với tôi mà." Trợ lý nhanh chóng điều chỉnh tác phong, "Tôi xem chương trình đó, đặc biệt thích tiểu thần tiên luôn. Ngài ấy là thần tượng của tôi á. Vừa nghe ngài nói quen ngài ấy, tôi liền kích động quá."
"Nếu là người tôi quen biết kia thì quả thật xứng đáng để cậu kích động như vậy." Tuy rằng Thẩm Vưu Giác tự luyến ngạo mạn, nhưng lại cực kỳ rộng lượng. Tuy rằng không dễ lọt mắt ai nhưng cũng không quá so đo với người khác.
Thẩm Vưu Giác tìm hiểu chương trình một lúc, thấy tên thật tiểu thần tiên là Lục Chỉ, kinh ngạc nói, "Ừm, đây đúng là vị kia tôi quen."
"Giám đốc Thẩm thật sự quen tiểu thần tiên!" Trợ lý kích động không thôi, cố gắng khống chế âm lượng, hai tay ôm trước ngực, nói "Ngài có thể xin giúp tôi chữ ký của tiểu thần tiên không, tốt hơn nữa thì có thể cho tôi gặp ngài ấy một lần không, tôi thật sự muốn được nhìn xem ngài ấy trông như thế nào một tí thôi."
Thẩm Vưu Giác cười cười, mở chương trình lên xem.
"Sao tiểu thần tiên không lộ mặt?" Thẩm Vưu Giác nói, "Thảo nào cậu muốn gặp để xem mặt mũi."
"Đúng vậy, vì sao ngài ấy không lộ mặt chứ." Trợ lý hiếu kỳ nói.
"Với sự hiểu biết của tôi về cậu ấy, hẳn là vì không muốn nổi tiếng, hơn nữa cậu ấy xinh đẹp như vậy, nếu lộ mặt trong chương trình thì sẽ không ai chú ý đến cuộc thi đấu nữa, mọi sự chú ý sẽ tập trung hết vào cậu ấy."
Thẩm Vưu Giác nói xong, trợ lý vội kêu lên, "Ngài nói như vậy làm tôi càng muốn biết tiểu thần tiên trông như thế nào."
"Một từ xinh đẹp, đặc biệt xinh đẹp." Thẩm Vưu Giác cảm khái, lâm vào hồi ức.
Cậu ta nghĩ đến lần đầu tiên nhìn thấy Lục Chỉ, vô cùng kinh diễm, nhưng nghĩ một hồi, gương mặt Lục Chỉ lại biến thành Mộ Ly. Ngẫm lại, Mộ Ly cũng rất đẹp, đặc biệt cái khí chất u trầm kia, thật khiến người đã từng gặp khó mà quên được. Cậu vừa nghĩ đến đây, trên màn hình vừa hay hiện lên mặt Mộ Ly. Thẩm Vưu Giác lập tức lên tinh thần, nhìn chằm chằm mặt Mộ Ly không chớp mắt.
"Hửm?" Thẩm Vưu Giác đọc bình luận mới kinh ngạc phát hiện, "Mộ Ly là diễn viên."
"Đúng vậy, diễn viên nhỏ tuyến 18." Trợ lý nói đến đây, chống tay lên bàn làm việc của Thẩm Vưu Giác.
"Tôi đã biết anh ấy từ sớm, nhờ một bộ phim điện ảnh. Anh ấy diễn vai phụ, nhưng diễn vô cùng tốt, ai đã từng xem sẽ không quên được." Trợ lý cười.
"Sau đó tôi follow anh ấy, già đầu rồi còn gia nhập giới fan vì anh ấy, kết quả ổng Phật muốn xỉu, không tranh không đoạt không lăng xê, còn bị người ta cướp tài nguyên. Vốn là nam một, bị người mang vốn vào đoàn ép xuống nam 3 cũng không xảy ra xung đột gì, giống như với anh ấy mọi chuyện đều không sao cả, fans máu chiến đến mấy cũng không lên máu nổi."
"Dần dần, nhân khí anh ấy ngày càng thấp, nhưng các fans cũng không rời bỏ, chỉ Phật theo, anh ấy có tác phẩm gì cũng đều chú ý."
Trợ lý nói đến đây, tâm hoa nộ phóng. "Ai cũng không dám nghĩ Mộ Ly lại là phong thuỷ sư, trong cuộc thi đấu phong thuỷ này một cú thành danh, fans già chúng tôi vui mừng miễn bàn."
Thẩm Vưu Giác lẳng lặng nghe, nghĩ đến buổi tối hôm đó nhìn thấy một Mộ Ly u buồn, bình tĩnh, xa cách, trong lòng cảm thấy khó chịu không nói nên lời. Một người như vậy có thái độ như vậy cũng không kỳ quái, nhưng không biết vì sao lại làm cậu ta có chút không vui. Có thể cậu không muốn thấy người không dính khói lửa phàm tục như vậy bị chèn ép.
Thẩm Vưu Giác nhíu mày, nhìn trợ lý, "Tôi nhớ anh tôi có công ty điện ảnh đúng không?"
"Đúng vậy, còn là một trong ba công ty điện ảnh nổi tiếng nhất trong nước."
Trong nước có 3 công ty điện ảnh nổi tiếng nhất, minh tinh có thể gia nhập ba công ty này về cơ bản đại biểu cho tài nguyên dồi dào cùng con đường ngôi sao bằng phẳng. Nhưng trong đó có 1 công ty lạm dụng thuỷ quân và lăng xê, thanh danh không được tốt, một công ty khác chuyên mảng phim truyền hình và chương trình giải trí, công ty của anh trai Thẩm Vưu Giác chỉ tập trung mảng phim điện ảnh cùng với đại ngôn cao cấp.
"Cậu đi hỏi trợ lý anh trai tôi, hỏi năm nay bọn họ có hạng mục điện ảnh nào, nhân tiện hỏi thăm giúp tôi xem Mộ Ly có công ty quản lý hay không."
Trợ lý nghe Thẩm Vưu Giác nói bèn kinh ngạc, "Giám đốc Thẩm, ngài muốn ký hợp đồng với anh ấy?"
Thẩm Vưu Giác nghĩ nghĩ, vẫn không kể cho hắn chuyện mình và Mộ Ly, miễn cho sự kiện ED bị lộ.
Cậu thanh thanh giọng nói, tìm lý do thích hợp nhất, "Không phải cậu nói kỹ thuật anh ta rất tốt sao, nhân khí hiện tại lại cao, nếu tốt như vậy còn không nhanh chân lo ký hợp đồng độc quyền, miễn bị người khác cướp mất."
"Ngài nói rất đúng! Giám đốc Thẩm quả nhiên anh minh." Trợ lý hưng phấn không thôi. Là fan Mộ Ly, hắn mơ cũng không dám mơ Mộ Ly có thể vào công ty điện ảnh của Thẩm đại thiếu. Hiện tại, Thẩm tiểu thiếu gia, cũng chính là giám đốc Thẩm đây tự mở miệng, tiền đồ Mộ Ly đúng là vô lượng.
"Ừ, nhanh đi làm đi. Tốt nhất để tôi có thể nhanh chóng gặp lại anh ta." Thẩm Vưu Giác dặn dò.
"Được ạ, nhất định sẽ đến nơi đến chốn."
Là fan thần tượng, hiệu suất làm việc của trợ lý cực cao, hiệu suất làm việc của nhân viên công ty điện ảnh Thẩm thị cũng cực cao, nhưng chung quy vẫn không đọ lại hiểu suất của Sầm ảnh đế. Mộ Ly tham gia bộ phim điện ảnh lớn do Sầm ảnh đế đóng vai chính kiêm đạo diễn, vai nam 2; mà rất trùng hợp chính là bộ điện ảnh này lại do công ty điện ảnh Thẩm thị đầu tư.
Thẩm Vưu Giác nghe được tin, mím miệng, giải quyết xong công chuyện liền chạy tới phim trường bộ điện ảnh.
Mộ Ly diễn phim điện ảnh lớn của Sầm ảnh đế, tuy rằng là ảnh đế chỉ định nhưng cũng vẫn đắc tội không ít tiểu sinh, đặc biệt là những nam diễn viên hao tổn tâm cơ muốn chen chân vào bộ điện ảnh này, trong đó có nam 3 của bộ phim Nghiêm Tư Kỳ. Phòng làm việc của Nghiêm Tư Kỳ hao hết tâm tư đào bới hắc liệu của Mộ Ly, đào tận tông ti họ hàng, muốn gắn cho anh cái danh có kim chủ, nhưng bởi vì tài nguyên của Mộ Ly quá thảm, không bột đố gột nên hồ. Cuối cùng, Nghiêm Tư Kỳ từ tức giận chuyển thành bất đắc dĩ, chỉ có thể tìm thuỷ quân bình luận xấu dưới chương trình thi đấu phong thuỷ.
Ví dụ như "Mộ Ly thật ngạo mạn, mấy người xem người ta nói chuyện với anh ta mà anh ta chả thèm để ý", "Anh ta cũng chả có gì ghê gớm, mỗi lần đều người khác nói xong anh ta mới nói, ra vẻ anh ta cái gì cũng biết, làm không khéo chẳng qua chỉ là đợi người khác nói xong rồi ăn theo." Nói đủ thứ linh tinh hòng kéo thấp hảo cảm của người xem với Mộ Ly. Nhưng hiển nhiên, với lượng fans Mộ Ly gia tăng hàng ngày, cùng với nhân khí ổn định xếp thứ hai bảng xếp hạng, những bình luận này chẳng ảnh hưởng gì đến Mộ Ly.
Nghiêm Tư Kỳ tức muốn chết, nhìn Mộ Ly kiểu gì cũng không vừa mắt, nhưng cố tình Mộ Ly này người giống như tên, xa cách nhân loại, hắn ở một bên thấy đối phương không vừa mắt, chỉ sợ đối phương còn chẳng thèm để ý hắn đâu.
Hôm nay hắn và Mộ Ly có cảnh diễn phối hợp, vì thế hai người đều có mặt ở phim trường. Mộ Ly ngồi trên ghế an an tĩnh tĩnh xem kịch bản, Nghiêm Tư Kỳ ngồi một bên sai trợ lý đi mua kem cho hắn.
"Hôm nay nóng quá, phim trường lại càng nóng." Nghiêm Tư Kỳ oán giận không ngừng, trợ lý chạy trước chạy sau chiều theo hắn cũng mệt ná thở.
Lại nhìn sang trợ lý Mộ Ly bên kia, chỉ cần ngồi bên cạnh Mộ Ly ăn kem, bật quạt pin, lướt điện thoại, so với thân nghệ sĩ như Mộ Ly còn thanh nhàn hơn, thì hâm mộ không thôi.
"Nghe nói chưa? Lát nữa Thẩm thiếu gia tới." Nghiêm Tư Kỳ nghe một nhân viên đoàn phim bàn tán với một người khác.
"Thẩm thiếu gia? Thẩm thiếu gia nào? Ông chủ công ty điện ảnh Thẩm thị?"
"Không phải, là cậu em trai Thẩm Vưu Giác, cái vị thiên tài nhỏ tuổi nhất Thẩm gia á, và còn có quan hệ tốt với Nam tổng nữa."
"Tôi từng gặp vị tiểu thiếu gia kia rồi, đặc biệt đẹp trai, mà còn là bạn Nam tổng? Tiểu thiếu gia này thật khó lường."
"Ai nói không chứ."
Tiếng hai người nói chuyện truyền đến tai Nghiêm Tư Kỳ, làm hắn vừa rồi còn héo úa vì nóng lập tức tỉnh táo tinh thần. Người trong giới giải trí bọn họ quan hệ không để ý chuyện giới tính, chỉ để ý địa vị. Vị Thẩm thiếu gia này là người được nuông chiều nhất Thẩm gia, thêm nữa có quan hệ hợp tác với công ty Nam tổng, tuy tuổi còn nhỏ nhưng năng lực nằm đó, không nói chuyện sau này tự gây dựng sự nghiệp thế nào, cho dù không thành, với địa vị phú nhị đại, tài nguyên và nhân mạch cũng đủ biến một nghệ sĩ nhỏ thành siêu sao quốc tế.
Nghiêm Tư Kỳ sai trợ lý lấy gương và đồ trang điểm ra, kiểm tra kỹ trang điểm mặt và mắt, xác định không có vấn đề mới yên tâm, hiện chỉ còn lại tâm tư câu dẫn vị Thẩm thiếu gia kia.
Thẩm Vưu Giác đi vào phim trường, với lý do thăm ban, vừa mới vào đã nhìn khắp mọi ngõ ngách tìm hình bóng Mộ Ly, nhưng vẫn muốn giả bộ là tới tuần tra một vòng, khiến thần kinh nhân viên đoàn phim căng thẳng không thôi. Đạo diễn Danh tuy có địa vị quốc tế rất cao, nhưng tốt xấu gì người đến cũng là em trai nhà đầu tư, thấy Thẩm Vưu Giác đến nên cũng sang chào hỏi một câu.
Thẩm Vưu Giác miễn cưỡng ứng phó với những người này, rồi đi qua chỗ Mộ Ly. Mộ Ly vẫn như cũ cúi đầu đọc kịch bản, Nghiêm Tư Kỳ thấy Thẩm Vưu Giác đi về phía hắn, tim thiếu chút nữa nhảy lên tận họng.
Hắn đứng lên, nhìn về phía Thẩm Vưu Giác, đi lại gần cậu ta, "Thẩm thiếu gia." Giọng nói hắn còn không tròn vành rõ chữ.
Thẩm Vưu Giác trực tiếp vòng qua người hắn, đi đến cạnh Mộ Ly.
"Khụ khụ." Thẩm Vưu Giác ho khan một tiếng, hòng khiến Mộ Ly chú ý.
Mộ Ly vẫn cúi đầu đọc kịch bản, trợ lý bên cạnh anh ngẩng đầu lên, hỏi, "Ngài có chuyện cần?"
"Đúng vậy, có việc." Thẩm Vưu Giác nhìn chằm chằm Mộ Ly, nghĩ thầm sao anh ta thấy cậu mà cứ mãi cúi đầu. Chẳng lẽ anh ta thẹn thùng? Cũng đúng, lần trước thiếu chút nữa bọn họ đã xảy ra quan hệ, thẹn thùng cũng là chuyện bình thường.
Mộ Ly nghĩ thầm: Ai chắn ánh sáng trước mặt mình, sao còn chưa tránh ra?
Trợ lý thấy cậu nhìn Mộ Ly mãi, hiểu ra, vỗ vỗ cánh tay Mộ Ly, "Mộ Ly, có người tìm anh."
Mộ Ly ngẩng đầu. Thẩm Vưu Giác cố ý nghiêng phần mặt phải đẹp trai về phía anh.
"Có việc?" Mộ Ly nói.
Thẩm Vưu Giác nghẹn cả buổi rốt cuộc cũng chờ được Mộ Ly mở miệng, lập tức thả lỏng. "Ừ, đúng vậy." Thẩm Vưu Giác nói, "Mượn nói chuyện một lát." Chuyện cậu ta muốn nói cũng không thể nói trước mặt người khác.
"Có chuyện gì?" Mộ Ly hỏi, "Tôi còn phải đóng phim."
Thẩm Vưu Giác nhìn chằm chằm Mộ Ly, nghĩ thầm anh ta thấy mình sao sắc mặt lại vẫn bình tĩnh vậy. Nói đúng ra thì bọn hắn thiếu chút nữa đã phát sinh quan hệ rồi... Chẳng lẽ là... anh ta thẹn thùng, cố ý giả vờ bình tĩnh? Nghĩ như vậy đúng là có khả năng đó.
Mộ Ly nghĩ nghĩ, hỏi trợ lý, "Anh còn bao lâu nữa hết diễn?"
"Hai mươi phút." Trợ lý nói.
Mộ Ly nhìn đồng hồ, nói với Thẩm Vưu Giác, "Cậu có 20 phút."
Thẩm Vưu Giác suy tính, 20 phút, có phải hơi ít không, cậu ta thế nào cũng không dưới 1 tiếng mới đúng.
"Cũng được." Thẩm Vưu Giác miễn cưỡng đồng ý, đi vào phòng nghỉ của đoàn phim cùng Mộ Ly.
Từ khi Thẩm Vưu Giác bước đến cũng không thèm liếc hắn ta lấy một cái, ngược lại trực tiếp đi tìm Mộ Ly, sắc mặt Nghiêm Tư Kỳ đen thui, không trắng lại nổi. Hắn nhịn mất thể diện, hung hăng trừng mắt nhìn bóng dáng Mộ Ly, hậm hực ngồi lại trên ghế, càng bực tức thêm.
Thẩm Vưu Giác và Mộ Ly đi vào phòng nghỉ. Đóng cửa phòng, Thẩm Vưu Giác liền xoay người đẩy Mộ Ly vào tường.
Mộ Ly:???
"Vị tiên sinh này, cậu muốn làm gì?"
"Làm chuyện lần trước chưa làm xong." Thẩm Vưu Giác nói, vì mặt mũi của mình, sao cũng phải chứng minh cho anh ta biết mình không có bệnh.
"Xem phong thuỷ?" Thẩm Vưu Giác hít một hơi, rồi bừng tỉnh nhận ra có điểm không thích hợp.
"Không phải anh không nhớ tôi là ai chứ?"
Sao có thể, cậu ta đẹp trai như vậy, thế mà có người quên? Điều này quá vô lý.
"Cậu là ai?" Mộ Ly hỏi.
Mặt Thẩm Vưu Giác trắng chạch, hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi nói, "Khách sạn."
Mộ Ly:?
Sắc mặt Thẩm Vưu Giác càng khó coi, "Anh đi nhầm."
Mộ Ly:??
Thẩm Vưu Giác cắn răng hạ quyết tâm, "ED."
"Ha, là cậu à." Mộ Ly tỏ vẻ thông cảm.
Thẩm Vưu Giác tức muốn chết, thì ra anh nhớ rõ ràng!
"Quả nhiên, để anh quên chuyện kia, tôi cần phải để anh biết thực lực chân chính của tôi."
Mộ Ly trầm mặc, "Thực lực?"
"Đúng vậy, chứng minh tôi không bị ED."
Thẩm Vưu Giác nói xong, cúi đầu muốn hôn Mộ Ly. Cậu ta nhìn Mộ Ly, cả người liền hưng phấn, một là vì chứng minh bản thân, hai là vì vẻ u trầm thanh lãnh câu hồn của Mộ Ly; xa cách người như vậy, không biết thời điểm động tình sẽ là dáng vẻ gì đây? Nghĩ đến đây, Thẩm Vưu Giác cảm thấy hơi thở nóng lên. Mộ Ly cau mày, đưa tay "Bang" lại dán một lá bùa lên ót cậu ta. Thẩm Vưu Giác ngẩn ra, cảm giác được tiểu Thẩm trong quần rũ xuống.
Thẩm Vưu Giác:!!!
Sao lại thế này? Sao lại thế này?!
Mộ Ly dán bùa sau ót cậu ta, nên Thẩm Vưu Giác chỉ có thể cảm nhận do Mộ Ly bực mình đánh cậu một cái.
Không ngờ tình huống ED lại xuất hiện lần nữa. Thẩm Vưu Giác nháy mắt đông cứng, thậm chí cảm thấy thế giới sụp đổ. Không thể nào! Cậu ta mới 18 tuổi! Mộ Ly rũ mắt, vỗ vỗ vai cậu, "Đi bệnh viện khám đi."
Mặt Thẩm Vưu Giác đỏ lên, cảm thấy mắt mũi đỉnh đầu đều bốc lửa xịt khói. Mặt đỏ bừng vì xấu hổ, hít thở dồn dập.
"Tôi sẽ không nói cho bất kỳ ai."
Mộ Ly nói xong xoay người mở cửa rời khỏi phòng, Thẩm Vưu Giác muốn ngăn anh lại nhưng xấu hổ đến không thể động đậy, cả người nghẹn khuất nói không nên lời.
"Rốt cuộc là sao vậy!"
Sau đó, Thẩm Vưu Giác thật sự đi bệnh viện khám, chính là khám nam khoa. Sau khi được bác sĩ chứng minh cơ thể hoàn toàn khoẻ mạnh, Thẩm Vưu Giác vẫn không yên tâm như cũ, mất hồn mất vía ngồi trên xe nói thầm với tiểu Thẩm.
"Giám đốc Thẩm, hình như sau ót ngài có gì đó." Trợ lý nhắc nhở, "Giờ tôi mới thấy."
Thẩm Vưu Giác sờ sờ ót, quả thật có dính đồ, là một lá bùa màu vàng, bởi vì kích thước lá bùa rất nhỏ, lại được dán sau ót nên không dễ phát hiện. Thẩm Vưu Giác nhìn lá bùa này, rất nhanh nghĩ tới, lá bùa này nhìn hơi tương tự lá bùa lần trước...
Dù sao Thẩm Vưu Giác cũng là một người thông minh, suy nghĩ xong liền cầm lá bùa đi cho Lục Chỉ xem, biết bùa này có thể định hồn. Nhưng bùa định hồn sao lại làm cậu ta ED? Nhưng bất luận thế nào, cậu đã biết việc ED của mình có liên quan đến lá bùa này, Thẩm Vưu Giác lại lần nữa hồi sinh ý tưởng thử lại. Vì thế, cậu chính thức mở ra hình thức keo dán với Mộ Ly. Nhưng cậu có thể theo, Mộ Ly có thể trốn, cuối cùng một người trốn một người tìm, ai cũng không thắng.
*****
Phong thuỷ công ty Thẩm Khương có vấn đề hơi nghiêm trọng, muốn thỉnh tiểu thần tiên tới xem. Nhưng Lục Chỉ mới vừa kết hôn đang đi hưởng tuần trăng mật ở nước ngoài nhất thời không về được, liền nghĩ đến thí sinh ông thích nhất trong chương trình - Mộ Ly.
Lúc trước chuyện Mộ Ly ký hợp đồng với công ty điện ảnh Thẩm thị, ngoại trừ nguyên nhân từ Thẩm Vưu Giác, còn có Thẩm Khương cực lực đề cử. Từ khí ký hợp đồng với công ty điện ảnh Thẩm thị tới này, Thẩm thị vô cùng coi trọng Mộ Ly, tài nguyên gì tốt cũng ưu tiên anh lựa chọn, cũng không ép anh nhận tài nguyên anh không muốn nhận, cũng không ép anh đi xã giao, chỉ cần không anh không muốn nhất định không để anh làm, anh muốn lấy tài nguyên nào thì sẽ nghĩ cách thương thảo giúp anh. Mộ Ly biết đây là bởi vì anh là đệ tử tiểu thần tiên, mà cha con Thẩm gia có quan hệ tốt với tiểu thần tiên và Nam tổng. Nhưng Mộ Ly là một người cực kỳ hiểu chuyện ơn nghĩa, vô luận nguyên nhân thế nào, anh thật sự đã nhận được ưu đãi, chỉ riêng điều này anh đã không thể không giúp.
Mộ Ly giúp Thẩm Khương xem phong thuỷ công ty xong, bị Thẩm Khương nhiệt tình mời về Thẩm gia ăn cơm. Thẩm Khương có ý tốt, Mộ Ly cũng không tiện từ chối. Thẩm Vưu Giác về nhà một cái liền thấy ba mẹ cùng chị gái Thẩm Luyện Luyến đang ngồi trên sô pha vây quanh một người cười nói.
Thẩm Vưu Giác lại gần nhìn kỹ, thế mà là Mộ Ly! Gần đây Mộ Ly ngày càng bận, bản lĩnh trốn cậu ta cũng càng siêu, làm Thẩm Vưu Giác càng ngày càng tâm phiền ý loạn. Lúc này nhìn thấy lại gương mặt thanh lãnh của Mộ Ly, nháy mắt cảm giác như được nước suối gột rửa, cả người thoải mái thanh tân.
"Gần đây anh cứ mãi trốn tôi." Thẩm Vưu Giác thấy Mộ Ly, nhịn không được thả ra oán khí gần đây.
"Không có trốn cậu." Mộ Ly nhàn nhạt nói.
Thẩm Khương, Thẩm phu nhân, đặc biệt là Thẩm Luyện Luyến phản ứng, nhanh chóng sáp lại.
"Hai người biết nhau?" Thẩm Luyện Luyến hỏi.
"Đúng vậy." Thẩm Vưu Giác trả lời đương nhiên.
Thẩm Khương nghĩ đến Mộ Ly là đồ đệ tiểu thần tiên, Nam Thừa Phong và Thẩm Vưu Giác cũng coi như thầy trò, Nam Thừa Phong và tiểu thần tiên lại là chồng chồng, bọn họ biết nhau cũng không có gì kỳ quái.
"Kỳ cuối chương trình thi đấu phong thuỷ con còn đi theo, mọi người quên rồi à." Thẩm Vưu Giác nói.
"Đúng ha." Thẩm Khương và Thẩm phu nhân bừng tỉnh.
Thẩm Luyện Luyến cười nói, "Đúng vậy, em còn mang chữ ký của tiểu thần tiên về cho chị mà."
Thẩm Vưu Giác cười cười, nhìn về phía Mộ Ly, ánh mắt sáng quắc vô thức lộ chút oán khí. "Sao anh đi đâu cũng không nói tôi biết."
"Tôi đi đâu còn phải báo với cậu sao?" Mộ Ly hỏi câu này cũng không phải cố ý châm chọc cậu ta, mà quả thật là nghi hoặc của anh. Vì sao Thẩm Vưu Giác lại đuổi theo anh gắt gao như vậy. M
Mộ Ly hơi cúi đầu nghĩ nghĩ, chẳng lẽ là vì sự kiện kia? Anh biết Thẩm Vưu Giác vẫn luôn dây dưa với anh là muốn chứng minh bản thân không bị ED. Anh cũng biết Thẩm Vưu Giác không bị ED, nhưng cậu ta muốn chứng mình cũng không cần một hai nhất quyết lên giường với anh chứ.
Anh hắng hắng giọng, khụ một tiếng, "Cậu yên tâm, tôi giữ lời hứa, đã nói không nói thì sẽ không nói."
Thẩm Vưu Giác vừa nghe, mặt tức khắc đỏ lên, vậy sao anh còn nhắc đến?!
Hiển nhiên là có quen biết cá nhân cùng Thẩm Vưu Giác, đặc biệt là thằng em trai luôn luôn tự luyến của cô thế mà thẹn thùng đỏ mặt, đây chính là hiện tượng kỳ thú.
"Không có gì." Thẩm Vưu Giác lập tức trả lời.
Mộ Ly gật đầu, theo bản năng nhìn tiểu Thẩm, sau đó lại gật gật đầu, uống ngụm trà, ý bảo bản thân sẽ không mở miệng. Nhưng cử chỉ rất nhỏ giữa hai người vẫn bị bà chị sinh trước hai năm nhìn thấy hết. Là một tay già đời tình trường, Thẩm Luyện Luyến nháy mắt hiểu rõ.
"Ha, chị biết rồi." Thẩm Luyện Luyến nở nụ cười với thâm ý khác.
Thẩm Vưu Giác thấy vậy, cho rằng Thẩm Luyện Luyến đoán được chuyện ED của mình, mặt càng đỏ hơn, tức giận ra hiệu bằng ánh mắt với Mộ Ly, "Anh còn nói không nói, anh làm lộ rồi anh biết không!"
Mộ Ly cũng không ngờ Thẩm Luyện Luyến nhanh nhạy như vậy, nhìn một cái đã phát hiện chỗ đó của Thẩm Vưu Giác có vấn đề, đúng là người nhà. Nghĩ lại cũng vì bản thân không khống chế được ánh mắt mới khiến Thẩm Luyện Luyến phát hiện.
"Thật xin lỗi, tôi không cố ý." Anh nói vậy càng thêm vẻ giấu đầu lòi đuôi.
"Không sao, không sao mà." Thẩm Luyện Luyến cười, "Đây cũng không phải chuyện gì không thể nói, thằng nhỏ Vưu Giác này đúng là dễ thẹn thùng, tính tình nó không tốt lắm, Mộ Ly cậu chịu khó chút nhé."
"Khách khí." Mộ Ly gật đầu, quả thật tính tình không tốt lắm.
Thẩm Vưu Giác tức giận muốn hộc máu, là một người chết cũng sĩ diện, hiện tại cậu hận không thể tìm cái hố nào nhảy xuống.
Cậu kéo tay Mộ Ly, nói với Thẩm Khương và Thẩm phu nhân, "Con có chuyện muốn nói với Mộ Ly, ba mẹ chị, con đi trước."
Nói xong, trước vẻ mặt mơ hồ của Thẩm Khương và Thẩm phu nhân, nhanh chóng kéo Mộ Ly rời đi.
"Sao thế này?" Thẩm Khương không hiểu nổi rốt Thẩm Vưu Giác và Mộ Ly đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể hỏi Thẩm Luyện Luyến.
"Ha ha ha, không có gì, người trẻ tuổi yêu đương thôi mà." Thẩm Luyện Luyến nói làm Thẩm Khương và Thẩm phu nhân cả kinh.
"Yêu đương?"
"Đúng vậy, hơn nữa con đoán không sai thì hai người đó hẳn đã ngủ chung rồi. Cái ánh mắt khi em trai nhìn Mộ đại sư, còn có, khi con mới hỏi hai đứa nó có chuyện à, Mộ đại sư liền nhìn chằm chằm em trai, đã chứng minh được giả thiết này." Thẩm Luyện Luyến nói ngại nói quá rõ ràng, nhưng ý tứ cơ bản vẫn có thể hiểu được.
Thẩm Khương và vợ nhìn nhau, cả hai cùng kinh ngạc.
"Mộ đại sư không tệ, lại là đồ đệ tiểu thần tiên, nếu Vưu Giác thật sự thích cậu ấy, có thể tìm hiểu cậu ấy thật tốt, lấy tiền đề là kết hôn." Thẩm Khương vui cười.
"Con cũng cảm thấy được, không phải anh cả từng nói sao, tuy Mộ đại sư từng ở trong giới giải trí mấy năm nhưng luôn giữ khuôn phép, cũng không có chuyện quan hệ lung tung rối loạn, bị chèn ép cũng không một câu oán hận, chỉ vùi đầu đóng phim, không thì là chăm sóc chị gái, đúng là một người thanh niên tốt."
"Đặc biệt còn biết có ân tất báo, với người thân bạn bè thì trọng tình cảm, nhìn thế nào cũng tốt." Thẩm Luyện Luyến cười nói.
"Gọi cho anh cả con, kêu nó tối về ăn cơm. Chúng ta mở họp gia đình, nói rõ chuyện này, miễn cho Vưu Giác phải gạt chúng ta, còn vì chuyện này là tức giận với Mộ đại sư. Thật ra chúng ta cũng sẽ không phản đối nó yêu đương." Thẩm Khương nói.
"Còn nhỏ tuổi, thẹn thùng ấy mà." Thẩm Luyện Luyến cười, "Dạ, con gọi anh cả liền đây."
Sau khi ăn tối, Thẩm Khương và Thẩm phu nhân thật sự kéo ba đứa con mở họp gia đình chuyện Thẩm Vưu Giác và Mộ Ly.
"Vưu Giác, mọi người đều đã biết chuyện của con rồi." Thẩm Khương nói.
Thẩm Vưu Giác vừa nghe vậy, thiếu chút nữa buồn rụng nụ. Đã biết? Cả nhà biết hết rồi?! Cậu ta không cần đoán cũng biết do Thẩm Luyện Luyến nói, cậu ta mở to hai mắt nhìn sang Mộ Ly. Đều do anh hại tôi!
Mộ Ly cúi đầu uống trà, giả vờ cái gì cũng không biết.
"Con yên tâm, mọi người đều ủng hộ con, con không cần phải gạt chúng ta." Thẩm Khương nói.
Thẩm Vưu Giác hận không thể đào cái hố nhảy xuống.
Ủng hộ? Loại chuyện này là ba muốn ủng hộ gì! Chính bản thân cậu còn không muốn nhắc đến nữa là!
"Nhưng mọi người đều cảm thấy, nếu chuyện đã xảy ra thì nên chịu trách nhiệm cho tốt." Thẩm Khương lại nói.
Thẩm Vưu Giác hừ lạnh trong lòng, quả thật cần phụ trách, cậu nhìn sang Mộ Ly, đều do anh hại tôi, anh phải chịu trách nhiệm với tôi.
Mộ Ly tiếp tục cuối đầu uống trà.
"Cho nên, các con nên tìm hiểu hẹn hò thật tốt, lấy tiền đề là kết hôn, mọi người đều chúc phúc hai con." Thẩm Khương cười nói.
Lúc này, Mộ Ly chậm rãi ngẩng đầu lên. Con ông ấy bị ED, vì sao muốn anh kết hôn với cậu ta? Anh cũng không phải là bác sĩ.
Thẩm Vưu Giác vừa nghe ba nói đồng ý việc cậu hẹn hò với Mộ Ly, sắc mặt lập tức tốt lên không ít. Nhưng cậu cũng không rõ vì sao bản thân bị ED mà ba lại muốn cậu hẹn hò với Mộ Ly, chẳng lẽ bọn họ nhìn ra được là do Mộ Ly?
"Đúng vậy, Mộ Ly, anh phải để tôi chịu trách nhiệm!" Thẩm Vưu Giác nói năng khí phách.
Mộ Ly ngẩng đầu nhìn cậu ta, chớp chớp mắt, cậu là thằng ngốc à.
Nhưng trong mắt nhóm người Thẩm Khương và Thẩm Luyện Luyến chính là cảm thấy Mộ Ly và Thẩm Vưu Giác vui mừng nên mới liếc mắt đưa tình với nhau, ngay lập tức cảm thấy bọn họ đã thúc đẩy một chuyện tốt, nên rất vui vẻ.
"Từ từ, Thẩm tiên sinh......" Mộ Ly quyết định nói rõ ràng, con của ông và anh quả thật có chút liên quan, nhưng anh nguyện ý dẫn cậu ta đi khám bệnh, thậm chí chi trả tiền thuốc men, nhưng không cần yêu đương với cậu ta mà, thậm chí còn nhắc đến việc kết hôn nghiêm trọng như vậy!
Thẩm Vưu Giác lập tức ngăn anh lại, "Anh làm mà không chịu trách nhiệm à? Mặt mũi tôi đây sao bây giờ? Sau này tôi còn gặp ai được nữa chứ?"
Cậu ta cúi đầu thì thầm vài câu bên tai Mộ Ly, "Trừ phi anh chữa khỏi cho tôi, bằng không anh phải kết hôn với tôi, phải chịu trách nhiệm với tôi!"
Mộ Ly hít một hơi thật sâu, chữa khỏi? Vậy thật phải lên giường với cậu á?! Mộ Ly thoạt nhìn rất cao thâm, là bởi vì mỗi lần người khác nói chuyện với anh, cố ý thử anh hoặc châm chọc anh, anh đều không tức không giận, vẫn luôn bình tĩnh, trầm mặc không phản ứng, thoạt nhìn anh rất khó nắm bắt. Mà kỳ thật sở dĩ anh bình tĩnh là vì cung phản xạ của anh cực dài, phản ứng không kịp với ẩn ý trong lời người nói, chờ anh phản ứng lại thì đã bị hấp dẫn bởi một sự kiện khác, mục tiêu nhanh chóng bị dời đi, thế nên anh quên mất chuyện trước đó.
Hiện tại Thẩm Vưu Giác bày vấn đề ra trước mặt anh, lựa chọn thứ nhất: Chữa khỏi cậu ta, để cậu ta chứng minh cậu ta không có vấn đề gì; lựa chọn thứ hai: Chịu trách nhiệm với cậu ta, yêu đương kết hôn với cậu ta.
Mộ Ly yên lặng suy nghĩ, chẳng muốn cái nào cả.
Thấy anh trầm mặc không nói gì, Thẩm Khương và Thẩm Vưu Giác cho rằng anh đồng ý nên rất vui mừng. Thẩm Luyện Luyến càng hớn hở, đề nghị lúc bọn họ kết hôn, cô sẽ đích thân chuẩn bị hôn lễ.
Cứ như vậy, Mộ Ly bất tri bất giác bắt đầu "hẹn hò" với Thẩm Vưu Giác. Tất cả mọi người đều biết bọn họ là một đôi, bao gồm cả Mộ Tình - chị gái Mộ Ly, chỉ duy nhất Mộ Ly không biết. Mãi đến khi Thẩm Khương và Mộ Tình quyết định làm lễ đính hôn cho Mộ Ly và Thẩm Vưu Giác, Mộ Ly vẫn chưa thể nói rõ với Thẩm Vưu Giác rốt cuộc anh chọn lựa chọn nào.
Đêm trước ngày đính hôn, Thẩm Vưu Giác giữ Mộ Ly lại nhà họ Thẩm, như vậy, sáng mai hai người có thể cùng đến đảo tư nhân của cậu. Thẩm Vưu Giác hưng phấn ngủ không được, đứng trên ban công nhìn sang ban công phòng Mộ Ly sát bên cạnh, tưởng tượng kể từ ngày mai bọn họ chính là vị hôn phu của đối phương, trong lòng vui vẻ không diễn tả thành lời. Mà bên này, Mộ Ly ở trong phòng đang rối rắm có nên lén trốn đi hay không. Chỉ là chứng khó khăn khi lựa chọn, sao lại biến thành đính hôn luôn rồi?
Vì không để ai phát hiện, Mộ Ly chưa thu dọn đồ quyết định nhảy từ ban công xuống trốn đi. Nhưng anh mới đi ra ban công, đã bị Thẩm Vưu Giác đứng ở ban công bên cạnh làm giật mình. Thẩm Vưu Giác thấy anh không ngủ, cũng đi ra ban công, cho rằng anh cũng hưng phấn vì lễ đính hôn mà mất ngủ, trong lòng vừa nảy lên ý nghĩ này, liền vui mừng khôn xiết.
Nhưng cậu ta không muốn biểu hiện sự vui sướng của mình quá rõ, sau khi điều chỉnh lại biểu cảm, mở miệng. "Em ra ngắm trăng, anh thì sao? Ngủ không được?"
Biểu cảm Mộ Ly còn chưa được kích hoạt, phản xạ đã nhảy trước một bước, cho rằng Thẩm Vưu Giác biết anh muốn chạy trốn nên cố ý đứng trên ban công chờ bắt anh, vì thế càng trầm mặc.
Thẩm Vưu Giác thích ngắm dáng vẻ thanh lãnh của anh nhất, cười cười, "Anh ngủ không được sao? Muốn em qua với anh không?"
Mộ Ly lạnh nhạt, qua với tôi? Qua cùng nhau chạy trốn à?
"Không cần." Mộ Ly nói, anh còn chưa muốn người khác phát hiện.
Thẩm Vưu Giác nhíu mày, không vui, lộ vẻ ai oán. "Anh ghét em sao?"
"Không có mà." Mộ Ly nói. Quả thật anh không chê Thẩm Vưu Giác, ngày đầu tiên gặp mặt cũng không ghét chút nào.
Thẩm Vưu Giác nghe xong lập tức trở nên vui vẻ, vèo một cái xoay người nhảy sang ban công phòng Mộ Ly.
"Cậu cũng không mang quần áo?" Mộ Ly hỏi, anh cũng sợ lén trốn đi mà mang hành lý sẽ dễ bị phát hiện.
Thẩm Vưu Giác nghĩ thầm, quần áo? Chẳng lẽ anh ấy mời gọi mình ngủ chung đêm nay? Thẩm Vưu Giác nghĩ đến đây, vừa cao hứng vừa thẹn thùng, lỗ tai đỏ bừng.
"Bây giờ sao?"
"Đúng vậy, không thì sao." Mộ Ly nói, thừa dịp lúc này chưa ai phát hiện, chạy là đúng chuẩn.
Thẩm Vưu Giác hơi cong khoé miệng, nghĩ đến anh nóng vội như vậy, hưng phấn không thôi, nhưng vẫn ra vẻ cố mà làm.
"Nếu anh nóng vội như vậy thì được thôi."
Mộ Ly vừa nghe, gật đầu, đang chuẩn bị nhảy ra khỏi ban công, cơ thể lại bị Thẩm Vưu Giác ôm lại.
Mộ Ly:???
"Để em." Thẩm Vưu Giác chưa thử qua, không biết làm như nào mới tốt, thẹn thùng nói, "Em muốn phong độ một chút."
"Quả thật rất phong độ." Mộ Ly nói, "Nhưng không cần, tự tôi......"
Thẩm Vưu Giác đỏ mặt nói, "Tuy rằng em là một người rất ôn nhu, nhưng nếu anh thích, em có thể thử xem."
"Cái gì?"
Mộ Ly còn chưa dứt lời, bỗng nhiên anh bị Thẩm Vưu Giác bồng lên đi tới giường rồi thả xuống.
"Hả?" Mộ Ly muốn ngồi dậy, cơ thể lại lần nữa bị đè lên.
Thẩm Vưu Giác ôm Mộ Ly cúi đầu hôn anh. Cậu hôn thật nghiêm túc, rất dụng tình, nhưng vẫn không làm ra được vẻ thô lỗ Mộ Ly thích, người cậu thích, sao có thể thô lỗ được. Cậu hôn thật lâu, hôn đến khi quần áo hai người đều ném xuống giường vẫn chưa tách ra.
Lần này, anh không chỉ trị hết chứng ED của Thẩm Vưu Giác, hơn nữa cậu còn chứng minh được bản thân vô cùng dũng mãnh. Mộ Ly choáng váng, bùa cũng không kịp rút đã bị cậu đè ép, sau đó dưới tình huống mơ mơ hồ hồ, chọn luôn sự lựa chọn thứ nhất. Nhưng rất nhanh sự lựa chọn thứ hai cũng sẽ được tiến hành.
Mộ Ly choáng váng nghĩ, vì sao lần này anh không thể rút bùa ra trấn trụ cậu ta, có lẽ là lần này anh cũng không muốn. Trời xui đất khiến mà bắt đầu, thôi cứ tiếp tục theo trời xui đất khiến đi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]