****
"Alo, Lâm đội trưởng, là tôi...."
"Ôn thám tử, tôi biết là cậu, trong nhóm thợ săn tự do chỉ có mỗi mình cậu là chịu thương chịu khó gọi điện thoại cho tôi mà thôi." Lâm Triết Viễn thở dài nói, lần này gọi tới cũng không biết lại làm chuyện thiêu thân gì rồi.
"Ah là vầy, tôi tiêu diệt được một con quái vật ở công viên nhỏ gần nhà máy xe hơi, bọn anh tới xử lý chút đi."
"Lại tiêu diệt quái vật?"
Âm thanh Lâm Triết Viễn nhịn không được cất cao, với hiệu suất làm việc của Ôn Văn, nếu như ở trong Hiệp Hội Thợ Săn thì nói không chừng đã được cấp trên khen thưởng, đồng thời còn có được kỳ ngộ tốt hơn.
Đáng tiếc, cậu ta chỉ là thợ săn tự do.
"Ah, còn nữa, hiện trường có mười mấy bộ thi thể, là những người bị mất tích khoảng thời gian gần đây, nếu người nhà có treo tiền thưởng tìm người thì nhớ gửi tiền vào tài khoản của tôi nha." Ôn Văn bổ sung.
"Tiền này mà cậu cũng không bỏ qua hả?" Lâm Triết Viễn kinh ngạc hỏi.
"Không ai treo thưởng thì tôi, nhưng nếu có thì sao bỏ qua được, tôi đâu có gia lớn nghiệp lớn như Hiệp Hội Thợ Săn bọn anh, nếu có người chết liền không lấy tiền thì tôi đã chết đói từ sớm rồi." Ôn Văn nhướng mày nói.
"Được rồi, cậu yên tâm, nếu có thì không thiếu phân tiền nào của cậu đâu."
"Đừng yếm bớt đấy!" Ôn Văn nhấn mạnh.
Lâm Triết Viễn bất đắc dĩ: "Yên tâm, sẽ không."
Cúp điện thoại, Ôn Văn cầm lấy mớ trang bị của mình, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-thu-nhan-tai-ach/3995209/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.