Cố Trầm Quang cười cười, từng ngón tay vuốt ve gương mặt Lộ Nam Tâm, đáy mắt tràn ngập tình yêu, lưu luyến nồng nặc. Khẽ mở miệng cười nói: “Vết thương nhỏ, không đau.”
Lộ Nam Tâm không tin, nhíu mày nhìn anh: “Nhưng chú Lê nói anh phải nằm trên giường 10 ngày!"
Anh ôm cô, mặt dán vào mặt cô, thấp giọng nói: “Cho nên mới không đau nha.”
Lộ Nam Tâm: "......" Anh là đang xem cô như cô bé 10 tuổi năm đó sao?
Cố Trầm Quang cũng phát hiện lời này không trấn an được cô, đầu chôn ở cổ cô, buồn cười mấy tiếng. Ngừng cười, đúng lúc vòng vo chuyển đề tài, tỉ mỉ hỏi thăm về cuộc sống trong một tháng này của cô.
Đây là loại chuyện cha mẹ bên cạnh cần làm, tự nhiên bụng làm dạ chịu rơi vào trên người anh. Nhưng Cố Trầm Quang lại cảm thấy rất tốt……. Người anh thích nhất, thân tình cùng tình yêu, tất cả đều là một mình anh đảm nhận, có cái gì không tốt?
À...... Có lẽ sau này, bọn họ còn có đứa bé của hai người? Đến lúc đó, có người giúp anh thương cô, có lẽ cô sẽ càng vui vẻ.
Suy nghĩ chạy đi quá xa, Cố Trầm Quang tự giễu cười cười. Tương lai không biết xa xôi cỡ nào, mà anh lại tràn đầy mong đợi. Rũ mắt nhìn người trong ngực, tiếp tục thấp giọng hỏi thăm:
"Cùng các bạn học ở cùng một chỗ như thế nào?”
Lộ Nam Tâm vùi ở trong ngực anh, gật đầu: “Vô cùng tốt! Lớp bọn em có một người tên là Quả Quả, đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-quang-theo-huong-nam/2317411/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.