Ngạc vương Lý Nhuận vẫn tiếp bọn họ trong gian trà thất bài trí tinh xảo quá độ, nghe Lý Thư Bạch nói muốn gặp Trần Niệm Nương, y kinh ngạc thắcmắc, “Vì sao?”
“Có vài chuyện nhỏ muốn hỏi bà ấy.”
Lý Nhuận bất lực đáp, “Thực vô duyên, Trần Niệm Nương đi mất rồi.”
“Gì cơ? Trần Niệm Nương đi rồi?” Hoàng Tử Hà kinh ngạc thốt lên. Lý Thư Bạch liếc cô, đoạn hỏi Lý Nhuận, “Đi khi nào vậy?”
“Hôm qua. Bà ta gói ghém đồ đạc rời khỏi Ngạc vương phủ, không từ mà biệt,chỉ để lại một phong thư, để đệ bảo lấy cho hai người xem.”
Bứcthư của Trần Niệm Nương lập tức được đưa tới, nói là thư, thực ra chỉ là một tờ hoa tiên trắng, bên trên viết vỏn vẹn mấy chữ.
Ngạc vương điện hạ chứng cho,
Từ khi được vương gia thu nhận, thường ghi nhớ đại ân đại đức, cả đời khóquên. Có điều hiện giờ tâm nguyện đã hoàn thành, từ nay rời kinh, khôngngày gặp lại. Sau này núi cao sông dài, chúc vương gia điện hạ phúc thọdài lâu, thiên thu vạn tuế.
Trần Niệm Nương khấu đầu.
Nét chữ rất thanh tú, có điều hơi tháu, cảm giác như viết vội. Lý Thư Bạch xem qua một lượt rồi đưa cho Hoàng Tử Hà.
Ánh mắt cô dừng lại trên mấy chữ “tâm nguyện đã hoàn thành”, trầm ngâm hồilâu mới trao trả Ngạc vương, “Đã vậy về sau chắc cũng rất khó gặp đượcNiệm Nương. Tiếc rằng tài đàn của tôi chưa tinh, vẫn còn muốn học hỏithêm ở bà ấy.”
Ngạc vương mỉm cười, “Đâu có sao, nội ngoại giáophường rất nhiều cầm sư, cũng chẳng thiếu cao nhân. Phải rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-nu-hoan-quan/33466/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.