Chương trước
Chương sau
Trở lại Nhân Tâm đường, Ngũ Tử Ngang theo thường lệ trước đi xem nhi tử. Nhi tử đang ăn cơm với Diêm Nhật, Ngũ Tử Ngang không lộ tiếng nói nét mặt nói mấy câu với nhi tử liền đi gian phòng của y và Tần Ca. Tần Ca còn chưa có dùng bữa, lúc Ngũ Tử Ngang bước vào Nhân Tâm đường, đã có tiểu thái giám đi truyền thiện. Nhìn thấy Ngũ Tử Ngang, câu nói đầu tiên của Tần Ca là: “Giải quyết xong rồi?”

Ngũ Tử Ngang gật gật đầu, vẻ mặt tên trộm cười nói: “Giải quyết xong rồi. Duy Châu ban đầu kiên quyết cãi lại, ta vừa nói không cho Khoa Thấm Khả Thập về Đột Quyết, hắn liền thừa nhận.”

Tần Ca trừng Ngũ Tử Ngang một cái: “Ngươi cũng không sợ Phùng Duy Châu căm ghét ngươi.”

Ngũ Tử Ngang ngồi xuống bên cạnh Tần Ca, hô to: “Ta đây là giúp bọn hắn có được không. Nếu không phải là ta ép hắn, hắn và Khoa Thấm Khả Thập còn không đâm rách tầng giấy dán cửa sổ kia đâu. Duy Châu chính là cảm giác mình già, lại là nam nhân không có cách nào sinh nhi tử cho Khoa Thấm Khả Thập, cho nên mới chết không thừa nhận. Bây giờ hắn thừa nhận có tình ý với Khoa Thấm Khả Thập, Khoa Thấm Khả Thập lại không hắn không muốn, đây không phải vừa vặn hai bên đều thích nhau sao.”

“Ta xem ngươi là thành tâm trêu chọc bọn họ.” Hắn còn không biết người này sao. Ngũ Tử Ngang cười cười vô lại, xem như là thừa nhận.

Lúc này cơm chiều đưa tới, hai người cũng không nói nữa. Đợi cơm nước dọn xong, người linh tinh lui xuống, Ngũ Tử Ngang nói rõ chuyện đã xảy ra trong Tĩnh Tâm trai cho Tần Ca. Tần Ca nghe xong nói: “Quả thực, hai người bọn họ bên nhau cũng như ta người, con nối dõi là then chốt. Nếu Khoa Thấm Khả Thập không có con nối dõi, vậy đại Đông giúp y trở thành Đột Quyết vương cũng không có chút ý nghĩa nào. Chỉ là, ngươi ép Khoa Thấm Khả Thập như vậy, Phùng Duy Châu có thể chấp nhận con y hắn sao?”

Ngũ Tử Ngang lại có vẻ không lo lắng chút nào, nói: “Duy Châu người này ta rất hiểu, nếu nói quan viên trong triều ai trung hậu thành thật hơn hắn, ta còn thật chọn không được, cũng bởi vậy ta mới để cho hắn làm Lại bộ thượng thư. Khoa Thấm Khả Thập là hắn đưa về, lại vẫn mang theo bên người, tình cảm này đương nhiên không giống nhau. Bọn hắn bây giờ hai người đã chung đụng như vợ chồng, cho dù Khoa Thấm Khả Thập phụ hắn, Duy Châu kiếp này cũng tuyệt đối sẽ không tìm thêm. Chuyện con cái là một trong những điều kiện ta đồng ý cho Khoa Thấm Khả Thập về Đột Quyết, Phùng Duy Châu biết chỉ sẽ đau lòng Khoa Thấm Khả Thập bị uất ức, mới không trách y đâu.”

Tần Ca cười, véo véo mũi Ngũ Tử Ngang: “Đúng vậy, hắn sẽ không trách Khoa Thấm Khả Thập, sẽ trách ngươi.”

Ngũ Tử Ngang nhún nhún vai: “Vậy không liên quan tới ta. So sánh với thiên hạ đại Đông, mấy đứa con lại coi là gì? Khoa Thấm Khả Thập tỏ vẻ không cần mẹ đứa con, y muốn làm vương của Đột Quyết, bên cạnh còn có mấy đứa nhỏ, chắc chắn sẽ vô cùng vất vả. Ta xem ấy à, Phùng Duy Châu vừa thấy y khổ cực như vậy, đừng nói có mấy đứa con, hắn còn không vội vàng ôm đứa nhỏ thay Khoa Thấm Khả Thập giải quyết nỗi lo về sau.”

“Ngươi cũng đã nghĩ kỹ, vậy để Khoa Thấm Khả Thập sớm một chút đi Quan Tây đi.” Ngũ Tử Ngang đã làm như vậy, Tần Ca cũng không nói nhiều, ngược lại nói: “Cần đưa phong thư cho nhị đệ ngươi không, để hắn sớm chuẩn bị.”

Ngũ Tử Ngang hơi lộ vẻ nghiêm túc nói: “Ta lập tức viết thư cho hắn. Khoa Thấm Khả Thập mặc dù ở nhiếp chính vương phủ đã nhiều năm, nhưng Đột Quyết vương là Đột Quyết vương, ta phải nói cho Tử Anh không cần quản tình riêng của Khoa Thấm Khả Thập với nhiếp chính vương phủ, muốn hắn cẩn thận quan sát Khoa Thấm Khả Thập có thể trở thành Đột Quyết vương hay không. Chuyện này không phải trò đùa.”

Tần Ca gật đầu tỏ vẻ tán thành.

Nghĩ đến còn có chuyện của nhi tử, Ngũ Tử Ngang thở dài trong lòng. Múc một bát cháo cho Tần Ca, bưng cho đối phương, nói: “Ăn xong cơm, ta kêu Tử Quân và Diêm Nhật qua đây.”

Tần Ca vừa nghe liền biết y có ý gì, nhấp một hớp cháo, hắn thản nhiên nói: “Cũng tốt, dù sao sớm muộn đều phải làm. Thừa dịp Tử Quân còn chưa có nắm quyền, liền làm đi.”

Ngũ Tử Ngang lại thở dài trong lòng, nhưng không nói gì, chuyên tâm hầu hạ Tần Ca dùng bữa.

Tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu còn chưa biết mình sắp chịu uất ức đang “phạt” Diêm Nhật ăn hết đồ còn dư lại sau khi bé ăn xong, chơi thăm trúc. Tần Gia Hựu tiểu hoàng đế gần đây mê trò chơi thăm trúc. Diêm Nhật tự tay vót mấy trăm cây thăm bằng trúc cho bé chơi. Tiểu hoàng đế ném một bó thăm trúc trên mặt đất, sau đó dùng một cây thăm trúc khều từng cây thăm trúc rải rác cùng một chỗ một ra, nếu có cây thăm trúc động coi như thua, phải một lần nữa bắt đầu. Mà bạn chơi và đối thủ tốt nhất của tiểu hoàng đế chính là Diêm Nhật. Diêm Nhật cũng thích chơi cái này, không vì cái gì khác, chính là vì gã có thể dễ dàng làm cho mình thua, được nụ cười của hoàng đế bệ hạ.

Đang chơi vui đây, bên ngoài truyền đến tiếng Ôn Quế: “Hoàng thượng, thái thượng hoàng và nhiếp chính vương bệ hạ mời ngài qua, còn có Diêm Nhật cũng qua.”

“Hả?” Tần Gia Hựu ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu, phụ thân và phụ phụ có chuyện gì muốn bé và Nhật Nhật “cùng nhau” qua?

Diêm Nhật thả thăm trúc trong tay xuống đứng lên, Tần Gia Hựu lên tiếng: “Biết rồi, ta đây sẽ qua.”

“Dạ, vậy nô tài đi bẩm thái hoàng và nhiếp chính vương bệ hạ.”

Ôn Quế đi rồi, Tần Gia Hựu kéo tay Diêm Nhật đứng lên, trề môi: “Kỳ lạ, ban nãy lúc phụ thân tới cũng không nói có việc mà.”

“Có lẽ là chuyện gì khác đi.” Diêm Nhật sửa sang lại quần áo cho hoàng đế bệ hạ, nói: “Bệ hạ, chúng ta qua đi.”

“Được.” Xếp gọn thăm trúc, Tần Gia Hựu muốn đợi lát nữa trở về tiếp tục chơi.



Quy quy củ hành lễ, tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu còn không biết “nguy hiểm” đến gần lanh lợi hỏi: “Phụ phụ, phụ thân, hài nhi và Nhật Nhật tới rồi.”

Tần Ca nhíu mày: “Nói chuyện hẳn hoi!” Nhi tử cũng đã chín tuổi, còn một hơi phụ phụ, Nhật Nhật.

Tần Gia Hựu trề môi: “Hài nhi gọi quen rồi, phụ phụ…”

“Nói nhi thần.”

“Phụ thân…”

Ngũ Tử Ngang theo thói quen lên tiếng bảo vệ nhi tử: “Tử Quân quen gọi như thế rồi, đột nhiên đổi cách xưng hô sẽ làm khó nó. Sau này nó ở trên triều đình chú ý một chút là được.”

Tần Gia Hựu tiểu hoàng đế vội vàng nói: “Phụ phụ, hài nhi ở trước người khác sẽ không nói nhầm.”

Tần Ca hung hăng trừng Ngũ Tử Ngang một cái, đều là người này chiều! Nghĩ đến lát nữa sẽ làm nhi tử tủi thân, Ngũ Tử Ngang vội vàng nắm tay Tần Ca: “Được rồi được rồi, chúng ta tìm Tử Quân qua đây không phải muốn nói chính sự sao, chuyện xưng hô này về sau lại sửa đúng cũng không muộn.”

Có thể sửa đúng hay không cũng khó nói! Không muốn trước mặt nhi tử dạy dỗ Ngũ Tử Ngang, Tần Ca đè tính tình xuống, mặt lạnh nhìn về phía nhi tử và Diêm Nhật. Tần Gia Hựu tiểu hoàng đế rùng mình, vì sao bé cảm thấy ánh mắt phụ phụ có chút không lành chứ? Diêm Nhật cũng cảm thấy khác thường, thân thể không khỏi căng ra.

Nhấp một ngụm trà, thấm giọng, thuận tiện trừ hỏa, Tần Ca mở miệng: “Tử Quân, qua mấy tháng nữa con sẽ tròn mười tuổi, mặc dù có cha con thay con xử lý triều chính, nhưng con dù sao vẫn phải tự mình chấp chính, cho nên có một số việc con phải sớm một chút làm quen.”

“Phụ phụ…” Tần Gia Hựu căng thẳng, chuyện gì bé phải sớm một chút làm quen?

Tần Ca nhìn về phía Diêm Nhật, Diêm Nhật cúi đầu.

“Con từ khi ra đời đến bây giờ, vẫn luôn ở bên cạnh phụ hoàng, chuyện lớn nhỏ hoặc là cha con giúp con xử lý, hoặc là Diêm Nhật bọn họ giải quyết thay con. Con là hoàng thượng, là nhi tử duy nhất của phụ hoàng, tiếp tục như thế phụ hoàng lo lắng con tới ngày nào đó tự mình chấp chính biến thành hôn quân cái gì cũng không biết. Phụ hoàng và cha con đã thương lượng quyết định kể từ hôm nay con phải cùng cha con đến Tây Noãn các nghe báo cáo và quyết định sự việc, hơn nữa phải cùng cha con nghiên cứu tấu chương, mặt khác, Diêm Nhật không còn là thị vệ thiếp thân của con, cũng không lại đảm nhiệm thống lĩnh thị vệ của con nữa, phụ hoàng phái gã có chuyện khác làm.”

“Phụ phụ!” Sắc mặt tiểu hoàng đế trong nháy mắt không có màu máu, trong mắt là khiếp sợ không dám tin. Mà Diêm Nhật bỗng dưng ngẩng đầu, sững sờ nhìn thái thượng hoàng và nhiếp chính vương đương nghiêm túc, tựa hồ bị “tin dữ” bất thình lình làm đần ra.

Nhưng mà trong chớp mắt, tiểu hoàng đế liền kịp phản ứng phụ hoàng bé nói cái gì, bé tiến lên hai bước la lớn: “Con không muốn! Con không muốn Nhật Nhật rời khỏi con! Phụ phụ! Có phải hài nhi làm sai cái gì chọc phụ phụ và phụ thân tức giận hay không? Hài nhi nhất định sửa! Phụ phụ, phụ thân, Nhật Nhật không thể đi, không thể đi.” Nói đến đây tiểu hoàng đế đã sắp khóc.

“Không được khóc.” Tần Ca lạnh giọng, tiểu hoàng đế rùng mình một cái ép nước mắt quay về, nhưng vẫn lớn tiếng nói: “Con muốn Nhật Nhật, con chỉ muốn Nhật Nhật, phụ phụ, phụ thân, đừng để cho Nhật Nhật đi, đừng để cho Nhật Nhật rời khỏi con.”

Ngũ Tử Ngang nhịn không được muốn đi qua ôm lấy nhi tử nói cho bé biết đây chẳng qua là một bài thăm dò, thế nhưng y bị Tần Ca cầm thật chặt một tay không dám lộn xộn, cứng rắn nhịn xuống.

Bịch một tiếng, Diêm Nhật quỳ xuống thật mạnh, viền mắt đã đỏ, vẻ mặt vẫn là không thể tin.

“Thái thượng hoàng, nhiếp chính vương bệ hạ, nô tài cái gì cũng không muốn, nô tài chỉ xin có thể ở bên cạnh hoàng thượng hầu hạ hoàng thượng hầu hạ hoàng thượng.” Diêm Nhật dập đầu, “Nô tài xin thái thượng hoàng và nhiếp chính vương bệ hạ cho nô tài có thể hầu hạ hoàng thượng, nô tài xin thái thượng hoàng và nhiếp chính vương bệ hạ cho nô tài có thể hầu hạ hoàng thượng, nô tài xin thái thượng hoàng và nhiếp chính vương bệ hạ cho nô tài có thể hầu hạ hoàng thượng…”

Đầu Diêm Nhật từng cú đập trên sàn nhà, cũng từng cú đập vào trong lòng tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu. Bé khóc rống lên oa oa, không quản có bị phụ phụ phạt hay không. Nhào vào trong lòng Diêm Nhật ôm lấy gã, Tần Gia Hựu hô to từng tiếng: “Nhật Nhật Nhật Nhật… Nhật Nhật Nhật Nhật…”

Tần Ca! Ngũ Tử Ngang dùng sức bóp tay Tần Ca một cái, y sắp không chịu nổi. Nhưng Tần Ca lại thờ ơ nhìn hai người ôm lấy nhau, lạnh lùng mở miệng: “Người tới.”

Có người tiến vào, là Ôn Quế, còn có Thân Mộc và Khổng Tắc Huy. Trong phòng thái thượng hoàng đột nhiên truyền ra tiếng khóc của tiểu hoàng đế, làm bọn họ giật mình. Mà vừa tiến đến đã nhìn thấy Diêm Nhật quỳ trên mặt đất, tiểu hoàng đế ôm Diêm Nhật đang khóc, bọn họ đều bối rối, đây là thế nào?

“Dẫn Diêm Nhật đi.” Tần Ca lên tiếng.

“Thái hoàng?” Khổng Tắc Huy cho là mình nghe lầm.

Tần Ca liếc mắt nhìn hắn, Khổng Tắc Huy trong nháy mắt đổ một thân mồ hôi lạnh, sải bước tiến lên đỡ Diêm Nhật. Vậy mà, tay hắn còn chưa có đụng tới Diêm Nhật đã bị một người hung hăng đánh ra.

“Ai cũng không cho chạm vào Nhật Nhật!” Tần Gia Hựu tiểu hoàng đế the thé hô to, hai mắt đẫm lệ vô cùng.

“Tần Gia Hựu.” Tần Ca nhàn nhạt hô một tiếng. Thân thể tiểu hoàng đế run lên, quay đầu trong lòng Diêm Nhật, đáng thương khẩn cầu: “Phụ phụ, đừng cho Nhật Nhật đi, phụ phụ, hài nhi xin người.”

“Thái thượng hoàng, nô tài van ngài, van đừng đuổi nô tài đi, nô tài van ngài.” Diêm Nhật từ trước đến giờ chưa từng khóc vậy mà nước mắt chảy xuống.

“Nhật Nhật Nhật Nhật nhật… A…” Tiếng khóc của Tần Gia Hựu ngất trời, vô cùng tủi thân.

Khổng Tắc Huy nhìn nhìn hoàng đế lạnh mặt, lại nhìn nhìn tiểu hoàng đế khóc đến ruột gan đứt từng khúc, y rất nhiều năm chưa từng căng thẳng lại có bất an. Y dè dặt hỏi: “Thái hoàng, nhiếp chính vương bệ hạ, Diêm Nhật là làm việc gì trái nghịch?”

Tần Ca không nhìn nhi tử tủi thân tử, nói: “Diêm Nhật tuổi tác quá lớn, bên cạnh hoàng thượng nên có người thích hợp hầu hạ.”

“Con không muốn!! Con chỉ muốn Nhật Nhật!” Tần Gia Hựu lần đầu tiên ầm ĩ với phụ phụ bé, mặt cũng đỏ, cổ cũng ồm ồm, kiên quyết lộ ra trong tiếng rống kia khiến Ôn Quế, Thân Mộc và Khổng Tắc Huy không hề phòng bị giật nảy mình.

Mà Diêm Nhật bị thái thượng hoàng ghét bỏ lớn tuổi lại cắn nát môi mình, thân thể cũng run rẩy. Mặc kệ nói như thế nào Diêm Nhật đối với thái thượng hoàng, nhiếp chính vương và tiểu hoàng đế đều là trung thành và tận tâm, lại còn là một trong mấy người biết bí mật, thái thượng hoàng bây giờ ghét bỏ tuổi gã lớn, không thể lại hầu hạ hoàng thượng, trong lòng Khổng Tắc Huy có chút không thoải mái, cũng rất khó hiểu. Thái hoàng cũng không phải ngày đầu tiên biết Diêm Nhật lớn tuổi hơn hoàng thượng.

Bên kia, tiểu hoàng đế thét: “Con không muốn con không muốn! Con chỉ muốn Nhật Nhật, con chỉ muốn Nhật Nhật!”

Diêm Nhật ôm thật chặt tiểu hoàng đế nói không nên lời, nước mắt nhỏ xuống tóc tiểu hoàng đế.

“Thái thượng hoàng…” Ôn Quế và Thân Mộc nhịn không được xin cho Diêm Nhật.

Tần Ca nhìn Ngũ Tử Ngang, buông tay Ngũ Tử Ngang ra. Ngũ Tử Ngang đè ép đau lòng, đứng dậy đi tới phía sau nhi tử. Tần Gia Hựu tiểu hoàng đế cho rằng phụ thân là tới bắt Diêm Nhật, càng thêm lớn tiếng khóc hô: “Không muốn không muốn! Con muốn Nhật Nhật con muốn Nhật Nhật con muốn…” Tiếng khóc im bặt, Tần Gia Hựu tiểu hoàng đế té xỉu trong lòng Diêm Nhật.

“Thái thượng hoàng! Nhiếp chính vương bệ hạ!” Sau khi nhiếp chính vương ôm tiểu hoàng đế, Diêm Nhật lại dập đầu, nhưng bị Ngũ Tử Ngang ngăn cản. Ôm nhi tử cả mặt là nước mắt, Ngũ Tử Ngang ngay trước mặt mấy người mình tín nhiệm nhất cúi đầu hỏi Diêm Nhật: “Ngươi muốn hầu hạ hoàng thượng, ngươi có thể hầu hạ hoàng thượng cả đời sao?”

“Nô tài có thể!” Diêm Nhật rất muốn liều lĩnh đoạt lấy hoàng đế bệ hạ.

Ngũ Tử Ngang lau khô nước mắt trên mặt nhi tử, bất đắc dĩ nói: “Hoàng thượng mới chín tuổi, sau này nó sẽ gặp rất nhiều rất nhiều người, rất nhiều, người có tài hơn ngươi, đẹp hơn ngươi. Đến lúc đó, ngươi còn có thể trước sau như một hầu hạ hoàng thượng, không hề oán hận sao?”

Diêm Nhật ngơ ngác ngửa đầu, không biết lời nhiếp chính vương bệ hạ có ý gì. Khổng Tắc Huy nhíu mày, Ôn Quế không hiểu nhìn về phía Thân Mộc, Thân Mộc suy tư ý của những lời này.

“Diêm Nhật, hoàng thượng quá ỷ lại ngươi. Ngươi vẫn không rõ ý của bản vương sao?”

Thân thể Diêm Nhật chấn động, mắt trừng lớn. Khổng Tắc Huy giật mình, lui về phía sau hai bước, thối lui đến bên người Ôn Quế, chuyện này bọn họ không quản được.

“Nếu hoàng thượng đối với ngươi chỉ là ỷ lại đơn thuần, bản vương sẽ không cần ngươi rời đi, nhưng bản vương là cha hoàng thượng, thì không thể không đề phòng sự ỷ lại của hoàng thượng đối với ngươi biến thành ý gì khác.”

Diêm Nhật hoàn toàn ngốc, gã, gã chưa từng, chưa từng nghĩ tới phương diện đó! Gã, gã gã, gã cũng, không không không, gã chỉ là, chỉ là muốn chăm sóc hoàng thượng, muốn hầu hạ hoàng thượng, chỉ là, chỉ là không yên lòng giao hoàng thượng cho người khác, sợ những người đó, hầu hạ hoàng thượng không tốt. Hoàng thượng, hoàng thượng là thái hoàng thật vất vả mới sinh hạ được, gã chỉ là, chỉ là…

Không cần nhiều lời, Ngũ Tử Ngang nhìn về phía Khổng Tắc Huy: “Mang Diêm Nhật đi chỗ Quan Độ, hắn biết nên sắp xếp thế nào.”

Khổng Tắc Huy đi qua nâng Diêm Nhật đã xụi lơ dậy, dẫn gã rời đi. Lúc sắp đi tới cửa, Diêm Nhật quay đầu, nước mắt tuôn ra. Không biết là đối với nhiếp chính vương hay là đối với tiểu hoàng đế bị điểm huyệt ngủ trong lòng nhiếp chính vương, miệng của gã há há, sau đó vô lực khép lại. Nhắm chặt mắt lại, Diêm Nhật xoay đầu, tùy Khổng Tắc Huy mang gã đi.

“Thái hoàng… Vương gia…” Ôn Quế khóc.

Vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt Tần Ca rút đi, hơi có vẻ mệt mỏi nói: “Để tốt cho bọn họ, vẫn là sớm một chút tách ra đi.”

“Các ngươi đều đi xuống đi.” Ngũ Tử Ngang ôm nhi tử vào phòng ngủ, Ôn Quế và Thân Mộc lui ra ngoài, Tần Ca lo lắng thở hắt ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.