Đẩy cửa Tĩnh Tâm trai ra, liền nhìn thấy Phùng Duy Châu quỳ ở nơi đó, vừa nhìn thấy y tới, Phùng Duy Châu dập đầu, cả người thành tư thế sấp xuống. Ngũ Tử Ngang đóng cửa, Phùng Duy Châu lập tức lên tiếng khẩn cầu: “Nhiếp chính vương bệ hạ, xin ngài tha Khoa Thấm, y tuổi nhỏ không hiểu chuyện, đều là thuộc hạ dạy bảo không tận sức mới có thể khiến y làm ra tội lớn mạo phạm nhiếp chính vương bệ hạ, xin nhiếp chính vương bệ hạ nể mặt thuộc hạ trung tâm với ngài, tha y.” Nói xong, Phùng Duy Châu lại dập đầu ba cái.
Ngũ Tử Ngang đi qua ngồi xuống, thân thể Phùng Duy Châu lập tức chuyển phương hướng, đối diện nhiếp chính vương bệ hạ. Có người đẩy cửa tiến vào bưng nước trà tới cho nhiếp chính vương, sau đó lại khom người lui ra, cũng đóng kín cửa.
Cầm lên chén trà, Ngũ Tử Ngang gẩy gẩy lá trà, mở miệng: “Duy Châu, ngươi là môn sinh của bản vương, bản vương cũng vẫn luôn rất tín nhiệm ngươi. Khoa Thấm Khả Thập làm ra chuyện vong ân phụ nghĩa với ngươi, lại mở miệng uy hiếp bản vương, người như vậy, bản vương làm sao có thể tha y?”
Phùng Duy Châu ngẩng đầu, vẻ mặt hoảng loạn: “Vương gia, thuộc hạ lấy đầu trên gáy đảm bảo, Khoa Thấm Khả Thập tuyệt đối không có hai lòng với vương gia. Chỉ là y tuổi nhỏ khí thịnh, mới có thể nói năng lỗ mãng với vương gia. Mà y đối với thuộc hạ…” Phùng Duy Châu cắn răng, “Y đối với thuộc hạ không phải vong ân phụ nghĩa. Thuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-nich/3620368/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.