Trong thư của Việt Lặc Vân Sơn không có viết đại sự gì giữa hai nước, mà là dò hỏi Ngũ Tử Ngang hắn và Ngũ Tử Hoa khi nào có thể trở về đại Đông. Ngũ Tử Hoa tưởng niệm cố hương, Việt Lặc Vân Sơn cũng cũng không thích vị trí Nữ Trinh vương. Lúc trước nếu không phải nhi tử Việt Lặc Da quá nhỏ, Việt Lặc Vân Sơn cũng sẽ không trở lại Nữ Trinh. Nữ Trinh đối với Việt Lặc Vân Sơn mà nói không phải là quê nhà, mà là nơi hắn căm thù đến tận xương tủy muốn rời đi. Đại Đông là cố hương của Ngũ Tử Hoa, lại là nơi hai người tình định, vì thế Việt Lặc Vân Sơn muốn cùng Ngũ Tử Hoa quay về đại Đông.
Việt Lặc Cống nhi tử của Việt Lặc Da năm nay đã sắp mười sáu tuổi, có thể kế thừa vương vị. Việt Lặc Vân Sơn và Ngũ Tử Hoa nhiều năm qua tình cảm không thay đổi, hai người cũng không có dự định tìm người khác sinh con, cho nên vị trí này sớm muộn là của Việt Lặc Cống. Việt Lặc Vân Sơn và Ngũ Tử Hoa đều hi vọng Việt Lặc Cống có thể sớm một chút trở về kế thừa vương vị.
Xem xong thư, Tần Ca hỏi Ngũ Tử Ngang: “Ngươi nói thế nào?”
Ngũ Tử Ngang cẩn thận nói: “Việt Lặc Cống tuy vẫn ở tại Ngũ gia, cũng chịu sâu ảnh hưởng văn hóa đại Đông, nhưng quan hệ của gã và đại Đông dù sao không như quan hệ của Tử Hoa và đại Đông. Có Tử Hoa và Việt Lặc Vân Sơn ở Nữ Trinh, có lợi cho sự ổn định của Nữ Trinh và sự trung thành của Nữ Trinh đối với đại Đông. Thế nhưng Việt Lặc Vân Sơn nói cũng không sai. Hắn không có con nối dõi, vương vị sớm muộn là của Việt Lặc Cống. Sớm một chút để Việt Lặc Cống tiếp nhận vương vị, Nữ Trinh cũng tránh được bất ổn thế cục mà tân vương đăng cơ có thể mang đến. Nhưng như vậy, Việt Lặc Cống rất có thể dưới mí mắt của chúng ta bị những thế lực bảo thủ ấy của Nữ Trinh lợi dụng. Mặc dù Việt Lặc Sở chết đã nhiều năm, nhưng Nữ Trinh vẫn còn có không ít người muốn phục hồi, thoát ly tầm tay đại Đông. Dù cho sau này Việt Lặc Cống không có suy nghĩ đó, nhi tử gã cũng khó bảo đảm không có.”
Tần Ca chậm rãi gật gật đầu, nói: “Ta cũng nghĩ như vậy. Thế nhưng khi đó nguyên nhân chủ yếu nhất để Việt Lặc Vân Sơn làm Nữ Trinh vương chính là Việt Lặc Cống quá nhỏ, để hắn tạm thay Nữ Trinh vương, đợi sau đó Việt Lặc Cống lớn lên sẽ trả vương vị cho Việt Lặc Cống. Bây giờ Việt Lặc Cống đã trưởng thành, nếu chúng ta chậm chạp không cho gã về Nữ Trinh, chắc chắn sẽ bị nói. Những bộ tộc Nữ Trinh ấy sở dĩ chịu nghe Việt Lặc Vân Sơn, cũng là cho rằng Việt Lặc Cống sớm muộn sẽ trở lại.”
Ngũ Tử Ngang thở hắt ra: “Đúng vậy. Rất nhiều thế lực phía Nữ Trinh đều là bộ hạ của Việt Lặc Da, lúc ta mang Việt Lặc Cống về đây cũng nói chờ gã lớn lên sẽ đưa gã quay lại làm Nữ Trinh vương, bây giờ cũng quả thực nên đưa Việt Lặc Cống trở về. Huống hồ Việt Lặc Vân Sơn lại rõ ràng tỏ vẻ không muốn tiếp tục làm Nữ Trinh vương nữa, nếu như miễn cưỡng tiếp ngược lại không tốt.”
Nghĩ đến một chuyện khác, Ngũ Tử Ngang càng khổ não.
“Nói đến Việt Lặc Cống, còn có tiểu tử Khoa Thấm Khả Thập ấy. Các bộ Đột Quyết từ sau khi Tra Mộc Nhĩ chết bây giờ như rắn mất đầu. Rối loạn sáu bảy năm, thế lực các bộ Đột Quyết đều bị hao mòn gần hết. Ta cảm thấy là lúc nên thống nhất các bộ Đột Quyết. Nếu không sau khi Tử Quân đăng cơ còn phải phiền não chuyện Đột Quyết.”
Tần Ca nhíu mày: “Ngươi là nói, đuổi Khoa Thấm Khả Thập về Đột Quyết, để y thống lĩnh các bộ Đột Quyết?”
Ngũ Tử Ngang gật đầu một cái, nói: “Khoa Thấm Khả Thập là cháu trai Tra Mộc Nhĩ, bản thân y lại từng sống ở Đột Quyết mười mấy năm. Bây giờ các bộ Đột Quyết không ai phục ai, cần một người Đột Quyết có thể có thể để chúng ta sử dụng thống lĩnh các bộ Đột Quyết.”
Tần Ca do dự nói: “Khoa Thấm Khả Thập mặc dù là cháu trai Tra Mộc Nhĩ, nhưng y chỉ có phân nửa huyết thống Đột Quyết, người Đột Quyết rất coi trọng huyết thống. Mặt khác, y rời Đột Quyết đã bảy năm, muốn thống lĩnh các bộ Đột Quyết đầu tiên phải tích lũy danh vọng nhất định, y trở lại như vậy, ai sẽ nghe y?”
Ngũ Tử Ngang không lo lắng chút nào nói: “Y rời Đột Quyết bảy năm, nhưng y có sự ủng hộ của đại Đông mà. Tra Mộc Nhĩ lúc trước phản bội minh ước với đại Đông, thật ra trong bộ tộc y có rất nhiều người đều không muốn. Để Khoa Thấm Khả Thập về Đột Quyết, triệu tập những người này lại, sau đó dưới sự trợ giúp của đại Đông, ta nghĩ y thống nhất các bộ Đột Quyết hẳn không phải là việc khó, ngươi đừng quên Tử Anh ở Quan Tây cũng bố trí gần bảy năm, giữa những bộ tộc ấy mặc dù cả ngày đánh tới đánh lui, ai có thể không kiêng dè Quan Tây đại tướng quân. Có sự ủng hộ của đại Đông, có sự ủng hộ của Quan Tây đại tướng quân, chỉ cần không phải bùn nhão không thể trát tường, ai cũng có thể thống nhất các bộ Đột Quyết. Hơn nữa Khoa Thấm Khả Thập đứa nhỏ này cũng không đơn giản, trông dáng vẻ mỗi ngày chăm chỉ luyện võ nghệ của y, ta cảm thấy y cũng muốn quay về Đột Quyết triển khai hoài bão. Đối với một đứa bé từ nhỏ bị người ta ngược đãi như gia súc, không có gì so với ngồi lên vương vị càng có thể báo thù rửa hận.”
Ngũ Tử Ngang nói rất có lý. Đối với Việt Lặc Cống và Khoa Thấm Khả Thập, Tần Ca chỉ thấy một lần khi hai người mới vừa vào kinh, về sau thì toàn quyền giao cho Ngũ Tử Ngang. Đã Ngũ Tử Ngang nói như thế, vậy Tần Ca cũng không hề lo ngại, nói: “Ngươi trước tiên hỏi ý kiến hai người bọn họ. Phía Việt Lặc Cống vẫn là phái mấy tâm phúc theo gã đi Nữ Trinh. Việt Lặc Cống muốn quen với thân phận mới của gã thế nào cũng cần một hai năm, bảo Tử Hoa lại kiên nhẫn một chút.”
“Ta sẽ an bài tốt.”
“Vậy ta sẽ không hỏi nhiều. Chờ ngươi có kết quả lại nói cho ta biết.”
“Được.”
Tạm thời giải quyết vấn đề Nữ Trinh vương và Đột Quyết vương, canh gà cũng bưng tới, Ngũ Tử Ngang dưới sự làm bạn của Tần Ca uống canh gà, lấp đầy bụng, sau đó lên giường ôm Tần Ca đi ngủ sớm. Hai người cũng không có hoan hảo, Ngũ Tử Ngang mệt mỏi lâu như vậy, Tần Ca chỉ muốn cho Ngũ Tử Ngang yên ổn nghỉ ngơi một chút. Có điều mặc dù không có làm, trong lòng ôm Tần Ca, trong lòng Ngũ Tử Ngang cũng vô cùng ngọt ngào .
※
Ngày hôm sau, Ngũ Tử Ngang sáng sớm đã đi nhiếp chính vương phủ, vừa lúc cùng bà cô ăn bữa sáng. Lại cùng bà cô hàn huyên một lát, Ngũ Tử Ngang gọi Việt Lặc Cống đến thư phòng. Phùng Duy Châu sau khi thăng chức đến Lại bộ thượng thư để tiện xử lý chính sự, dọn ra khỏi nhiếp chính vương phủ, Khoa Thấm Khả Thập cũng chuyển ra theo hắn. Việt Lặc Cống còn ở lại bên trong nhiếp chính vương phủ, Ngũ Tử Ngang bố trí vài con mồ côi của tướng sĩ bên cạnh hắn, để cho bọn họ và Việt Lặc Cống cùng đọc sách tập võ, làm bạn chơi cùng gã. Bởi vậy lúc Khoa Thấm Khả Thập chuyển ra, Việt Lặc Cống cũng không yêu cầu đi theo.
Trong dự liệu của Ngũ Tử Ngang, mà cũng ngoài dự liệu của Ngũ Tử Ngang, Việt Lặc Cống đối với chuyện quay về Nữ Trinh cũng không phải là quá sốt ruột. Gã hiểu rõ thân phận mình, nhưng không muốn sớm trở lại như thế. Ngũ Tử Ngang không giấu giếm hắn quan hệ của Việt Lặc Vân Sơn và Ngũ Tử Hoa, cũng biểu lộ sự miễn cưỡng của Việt Lặc Vân Sơn đối với việc làm Nữ Trinh vương, hi vọng gã có thể về sớm một chút. Việt Lặc Cống sinh sống tại đại Đông bảy năm, bên trong nhiếp chính vương phủ mọi người đều rất tốt với gã, Phạm lão thái thái lại rất thương gã, Việt Lặc Cống từ nhỏ đã mất đi cha mẹ ở đây tìm được sự quan tâm của người thân và tình cảm huynh đệ. Nhất là mấy vị huynh đệ cùng nhau đi học tập võ của gã kia, gã không nỡ rời bọn họ.
Tính cách của Việt Lặc Cống có chút giống như phụ thân hắn Việt Lặc Da, có nghĩa khí, rất ngay thẳng. Hơn nữa gã rất nhỏ đã đi tới đại Đông, hoàn cảnh của nhiếp chính vương phủ lại tương đối đơn thuần, gã cũng không cần sợ hãi có người muốn hại gã, gã so với phụ thân gã lại thêm một ít chân thành và thiện lương. Phải rời đi nhiếp chính vương phủ đã sinh sống bảy năm, rời đi những người quen biết ấy, Việt Lặc Cống luyến tiếc.
Ngũ Tử Ngang cũng không có bảo Việt Lặc Cống lập tức đưa ra câu trả lời, chỉ bảo gã suy nghĩ một chút, qua mấy ngày lại cho y câu trả lời. Nói xong với Việt Lặc Cống, Ngũ Tử Ngang liền rời khỏi nhiếp chính vương phủ đi quý phủ của Phùng Duy Châu. Nhiếp chính vương đích thân tới, cũng làm Phùng Duy Châu hoảng sợ. Mặc dù hắn bây giờ đã là Lại bộ thượng thư, nhưng nhiếp chính vương vĩnh viễn đều là chủ tử của hắn, là người hắn muốn đi theo.
Không có tránh Phùng Duy Châu, Ngũ Tử Ngang ngay trước mặt hai người trực tiếp nói rõ mục đích đến của y với Khoa Thấm Khả Thập. Vừa nghe nhiếp chính vương tính để Khoa Thấm Khả Thập quay về Đột Quyết, Phùng Duy Châu sững sờ ngay tại chỗ, vẻ mặt hoảng loạn chưa bao giờ nghĩ tới. Nhưng mà rất nhanh, Phùng Duy Châu đã khôi phục bình thường, ít nhất trên mặt thoạt nhìn là rất bình thường.
Khoa Thấm Khả Thập sau khi Ngũ Tử Ngang nói xong vẫn mím môi, tựa hồ là đang suy tư chuyện này. Phùng Duy Châu nhìn hắn, nói: “A Thập, ngươi vẫn luôn khổ luyện võ nghệ, nếu không quay về thì quá đáng tiếc. Nhiếp chính vương bệ hạ ủng hộ ngươi, lại có Quan Tây đại tướng quân giúp ngươi, đây là một cơ hội tốt ngàn năm một thuở đấy.”
Khoa Thấm Khả Thập sau khi Phùng Duy Châu nói xong bỗng nhiên nhìn về phía hắn, thân thể Phùng Duy Châu run run, lui về phía sau một bước, sau đó cúi đầu tránh ánh mắt của Khoa Thấm Khả Thập. Trong mắt Ngũ Tử Ngang thoáng qua tinh quang, hai người này… có gì đó nha.
Khoa Thấm Khả Thập thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Ngũ Tử Ngang, ánh mắt sáng quắc.”Nhiếp chính vương bệ hạ, ta muốn trở về. Nhưng ta tài hèn học ít, cần phải có người ở bên cạnh ta bày mưu tính kế cho ta. Không biết có thể để Phùng đại ca cùng ta về Đột Quyết hay không.”
Phùng Duy Châu ngẩng đầu lên, sắc mặt có chút tái nhợt, thanh âm bất ổn nói: “A Thập, ngươi nói ngốc cái gì. Ta có chức trách trong người, sao có thể theo ngươi đi Đột Quyết.”
Khoa Thấm Khả Thập hé miệng, trầm giọng nói: “Có gì không thể? Ngũ đại nhân có thể theo Nữ Trinh vương đi Nữ Trinh, ngươi lại sao không thể theo ta đi Đột Quyết? Nhiếp chính vương bệ hạ sẵn lòng cho ta cơ hội này, ta nhất định sẽ thống nhất Đột Quyết, làm vương của Đột Quyết.” Những cuối cùng lời này, Khoa Thấm Khả Thập nói vang vang mạnh mẽ, nhìn ra được chính hắn cũng sớm có hoài bão.
Phùng Duy Châu lắc lắc đầu với Ngũ Tử Ngang, vội vàng nói: “Nhiếp chính vương bệ hạ, thuộc hạ mặc dù đã đứng hàng thượng thư, cũng không dám tự cho là đúng. Thuộc hạ đâu có thể đánh đồng với Ngũ đại nhân, còn xin nhiếp chính vương bệ hạ cân nhắc.”
Ánh mắt Khoa Thấm Khả Thập thay đổi, mắt y có phân nửa huyết thống Đột Quyết có màu nâu, lúc này thoạt nhìn hung ác không ít. Khoa Thấm Khả Thập đã hai mươi mốt tuổi, lại trông cao to cường tráng, so với Phùng Duy Châu lớn hơn y tám tuổi đứng trước mặt y chỉ có vẻ nho nhã yếu ớt không ít. Bị y liếc mắt nhìn như thế, thân thể Phùng Duy Châu run lên, lại cắn chặt răng quỳ xuống, dập đầu nói: “Còn xin nhiếp chính vương bệ hạ cân nhắc.”
Huyệt thái dương của Khoa Thấm Khả Thập nhảy nhảy, y cắn răng nói: “Ta muốn dẫn Phùng đại ca cùng về Đột Quyết!”
Nếu lúc này Ngũ Tử Ngang còn phát hiện không được giữa hai người có cái gì, y cũng không xứng làm nhiếp chính vương. Giơ tay lên bảo hai người đều không nên kích động, Ngũ Tử Ngang cầm chén trà lên uống hai hớp trà, chậm rãi nói: “Ngươi đã bằng lòng về Đột Quyết, vậy chuyện này dễ xử lý, còn Phùng thượng thư có cùng ngươi đi Đột Quyết hay không, bản vương còn phải cân nhắc một chút, dù sao hắn là Lại bộ thượng thư, hắn đi rồi Lại bộ ai tới tiếp quản cũng là một vấn đề. Ngươi đi về trước đi, bản vương lại thương nghị với Phùng thượng thư.”
Vừa nghe Ngũ Tử Ngang muốn một mình “thương nghị” với Phùng Duy Châu, Khoa Thấm Khả Thập tiến lên một bước nhắc lại: “Nhiếp chính vương bệ hạ, chỉ cần ngài chịu để Phùng đại ca cùng ta đi Đột Quyết, ta nhất định sẽ thống nhất Đột Quyết, khiến các bộ Đột Quyết cam tâm tình nguyện quy thuận đại Đông!”
Tiểu tử này có chút tâm cơ nha. Ngũ Tử Ngang tỉnh bơ cười cười: “Ngươi có thể nói ra lời như vậy, bản vương có thể yên tâm một nửa. Được, ngươi đi về trước đi, bản vương có lời muốn ‘một mình’ nói với Phùng thượng thư.”
Không thể không đi, Khoa Thấm Khả Thập xoay người rời đi, chẳng qua trước khi rời đi, hắn “đại nghịch bất đạo” ngay trước mặt nhiếp chính vương dùng sức ấn một cái lên vai Phùng Duy Châu, lúc này mới sải bước rời đi.
Không lo lắng Khoa Thấm Khả Thập nghe lén bên ngoài, dù sao bên ngoài có thị vệ giữ cửa còn có tiểu quỷ ở trong bóng tối. Ngũ Tử Ngang buông chén trà, lên tiếng: “Duy Châu, ngồi xuống nói chuyện đi. Ngươi là môn sinh của bản vương, ở trước mặt bản vương cũng không cần quá mức gò bó.”
“Thuộc hạ tạ ơn nhiếp chính vương bệ hạ.”
Phùng Duy Châu đi tới trước ghế tựa chậm rãi ngồi xuống, sắc mặt vẫn không tốt, cúi đầu.
Ngũ Tử Ngang nhìn hắn mấy lần, lúc này mới hỏi: “Ngươi và Khoa Thấm Khả Thập, là có chuyện gì? Bản vương thấy hai người các ngươi một trốn, một ép. Hắn có phải làm cái gì với ngươi hay không?”
Thân thể Phùng Duy Châu lần này run rẩy càng lợi hại hơn, trên mặt cũng cơ hồ không có màu máu. Hắn cắn cắn môi, bịch một tiếng quỳ xuống: “Xin nhiếp chính vương bệ hạ trách phạt, thuộc hạ phụ tín nhiệm của nhiếp chính vương bệ hạ, hại triều cương, xin nhiếp chính vương bệ hạ trách phạt.”
Ngũ Tử Ngang nhíu mày. Trong tất cả môn sinh của y Phùng Duy Châu là thành thật nhất. Đầu óc Phùng Duy Châu chỉ có thể coi là bình thường, nhưng hắn làm việc nghiêm cẩn, đối với triều đình là trung tâm như một, qua nhiều năm như vậy, chẳng sợ đã làm tới vị trí quan lớn, trên người hắn cũng không có nửa phần đắc ý tự mãn, vẫn cẩn trọng, tỉ mỉ như trước đây. Cũng bởi vậy, Ngũ Tử Ngang mới giao chức Lại bộ thượng thư cho hắn, Phùng Duy Châu tuyệt đối sẽ vì triều đình chọn lựa quan viên thích hợp, không có bất luận tư tâm gì.
Cũng chính bởi vì điểm ấy, Ngũ Tử Ngang vô cùng coi trọng, cũng rất tín nhiệm Phùng Duy Châu. Mà lúc này, môn sinh y rất coi trọng lại quỳ trước mặt y thỉnh cầu trách phạt, trong lòng Ngũ Tử Ngang không thoải mái. Không cần hỏi, tuyệt đối là tiểu tử Khoa Thấm Khả Thập kia làm cái gì với Phùng Duy Châu.
“Ngươi đứng lên. Có muốn trách phạt hay không bản vương cũng muốn trước hết nghe xem rốt cuộc là chuyện gì.” Thanh âm nghiêm khắc mấy phần, trên mặt Ngũ Tử Ngang cũng có vẻ giận dữ.
Sức lực của Phùng Duy Châu tựa hồ thoáng cái mất đi. Hắn khó khăn đứng lên, không có ngồi lại, đầu thấp hơn.
“Duy Châu, bản vương cho tới bây giờ đối với ngươi đều vô cùng tín nhiệm. Mặc dù ngươi luôn nói mình ngu dốt, nhưng trong mắt bản vương, ngươi không kém hơn người khác, càng là một vị quan tốt đáng giá bách tính kính yêu. Ngươi nói cho bản vương đúng sự thực, giữa ngươi và Khoa Thấm Khả Thập xảy ra chuyện gì? Ngươi yên tâm, chỉ cần không phải chuyện tổn hại triều đình và bách tính, bản vương đều sẽ làm chủ cho người.”
Phùng Duy Châu lắc lắc đầu, trong mắt lại là đau khổ khó nén.
“Ngươi nói đi, bản vương cũng đoán được một ít, ngươi yên tâm, bản vương sẽ không trách ngươi.” Ngũ Tử Ngang giục.
Phùng Duy Châu nuốt một cái, đột nhiên lại quỳ xuống: “Thuộc hạ, hổ thẹn… Thuộc hạ, không có dạy tốt cho Khoa Thấm Khả Thập, thuộc hạ… làm ra chuyện bôi nhọ triều đình, xin nhiếp chính vương bệ hạ, trách phạt!”
Nói xong, đầu Phùng Duy Châu đụng trên sàn nhà.
Ngũ Tử Ngang lạnh mặt: “Khoa Thấm Khả Thập… có phải làm chuyện gì không vẻ vang với ngươi hay không?”
Ngũ Tử Ngang hỏi không rõ ràng, Phùng Duy Châu lại nghe được rõ ràng. Hắn bịch bịch bịch dập đầu lạy ba cái, sau đó quỳ sấp trên mặt đất nói: “Tất cả đều là lỗi của thuộc hạ, là thuộc hạ không có làm trọn chức trách dạy dỗ, xin vương gia trách phạt.”
Ngũ Tử Ngang đứng dậy đi qua, tự mình nâng Phùng Duy Châu dậy, trầm giọng nói: “Có muốn trách phạt hay không, bản vương cũng trước tiên phải biết ngươi và hắn rốt cuộc là có chuyện gì.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]