Nước mưa kéo dài hơn hai tháng cuối cùng cũng ngừng. Sau nạn lũ lụt phải đề phòng đại dịch, Ngũ Tử Ngang phái ra thái y đi khu bị thiên tai nghiêm trọng trước hướng dẫn đại phu địa phương dự phòng tình hình bệnh dịch. Tại loại thời khắc như thế này, Tần Ca cũng không yên tâm thoải mái trốn trong Nhân Tâm đường nhàn nhã qua ngày. Ngũ Tử Ngang bận rộn tại Tây Noãn các, Tần Ca ngay tại Nhân Tâm đường giúp y phê chữa tấu chương. Không chỉ như thế, Tần Ca còn gọi nhi tử vào bên cạnh, giúp đỡ hắn cùng phê chữa. Trong lòng tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu là một trăm lần không muốn, thời gian bé chơi đùa cũng không nhiều, bây giờ càng là không có. Thế nhưng bé không dám phản kháng, trừ phi bé muốn bị ánh mắt của phụ phụ bé đông lạnh chết. Không có phụ thân, bé vẫn là ngoan một chút tốt hơn.
Từ trong phòng phụ phụ ra, tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu xoa xoa ánh mắt mỏi nhừ bổ nhào vào một người chờ bên ngoài, lầu bầu: “Nhật Nhật, ta mệt mỏi.”
Diêm Nhật đau lòng nhìn người mệt mỏi trong lòng, xoay người cõng tiểu hoàng đế rất nhanh về phòng. Khổng Tắc Huy không lấy gì làm lạ ngồi ở góc tường, cười lắc lắc đầu. Khổng Tắc Huy bây giờ tuổi tác ngày càng già cũng không lại “đứng” ở góc, Ôn Quế bố trí cho hắn một cái ghế cực kỳ thoải mái. Nói là bảo vệ sự an nguy của thái thượng hoàng, thật ra hắn ở đây nhiều hơn là tìm một ít chuyện cho mình làm. Bây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-nich/3620365/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.