Chương trước
Chương sau
Nước mưa kéo dài hơn hai tháng cuối cùng cũng ngừng. Sau nạn lũ lụt phải đề phòng đại dịch, Ngũ Tử Ngang phái ra thái y đi khu bị thiên tai nghiêm trọng trước hướng dẫn đại phu địa phương dự phòng tình hình bệnh dịch. Tại loại thời khắc như thế này, Tần Ca cũng không yên tâm thoải mái trốn trong Nhân Tâm đường nhàn nhã qua ngày. Ngũ Tử Ngang bận rộn tại Tây Noãn các, Tần Ca ngay tại Nhân Tâm đường giúp y phê chữa tấu chương. Không chỉ như thế, Tần Ca còn gọi nhi tử vào bên cạnh, giúp đỡ hắn cùng phê chữa. Trong lòng tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu là một trăm lần không muốn, thời gian bé chơi đùa cũng không nhiều, bây giờ càng là không có. Thế nhưng bé không dám phản kháng, trừ phi bé muốn bị ánh mắt của phụ phụ bé đông lạnh chết. Không có phụ thân, bé vẫn là ngoan một chút tốt hơn.

Từ trong phòng phụ phụ ra, tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu xoa xoa ánh mắt mỏi nhừ bổ nhào vào một người chờ bên ngoài, lầu bầu: “Nhật Nhật, ta mệt mỏi.”

Diêm Nhật đau lòng nhìn người mệt mỏi trong lòng, xoay người cõng tiểu hoàng đế rất nhanh về phòng. Khổng Tắc Huy không lấy gì làm lạ ngồi ở góc tường, cười lắc lắc đầu. Khổng Tắc Huy bây giờ tuổi tác ngày càng già cũng không lại “đứng” ở góc, Ôn Quế bố trí cho hắn một cái ghế cực kỳ thoải mái. Nói là bảo vệ sự an nguy của thái thượng hoàng, thật ra hắn ở đây nhiều hơn là tìm một ít chuyện cho mình làm. Bây giờ thiên hạ yên ổn, hoàng cung đương nhiên cũng là một mảnh hòa thuận vui vẻ. Hắn và Ôn Quế không có phủ đệ của chính mình, hoàng cung chính là nhà của bọn họ.

Có người vén rèm lên tiến vào, Khổng Tắc Huy đứng lên gật đầu với người nọ xem như là hành lễ. Đối phương cười cười với hắn, bưng thứ trên tay nhỏ giọng hỏi: “Hoàng đế ca ca đâu?”

Khổng Tắc Huy chỉ chỉ thư phòng. Đối phương quay đầu lại nói một câu với người tiến vào theo, liền bưng chén canh đi thư phòng. Người nọ đi tới bên người Khổng Tắc Huy kéo một cái ghế qua ngồi xuống, Khổng Tắc Huy nhỏ giọng hỏi: “Vương gia bưng là cái gì?”

Diêm Hoán thấp giọng trả lời: “Hắn hôm nay đi ngự thiện phòng tự mình hầm một chén canh gà cho thái thượng hoàng.”

“Vương gia biết hầm canh gà?” Khổng Tắc Huy vẻ mặt hoài nghi.

Diêm Hoán bất mãn trừng hắn mắt một cái, sau đó nói: “Vì chén canh gà này hắn chính là học chừng mấy ngày đấy, còn cắt cả vào tay.” Bởi vì người nào đó không cho Diêm Hoán gọi hắn vương gia, Diêm Hoán trước mặt người ngoài phần lớn lấy “hắn” để xưng hô người nọ.

Khổng Tắc Huy cũng không sợ Diêm Hoán bất mãn chút nào, cười trêu ghẹo: “Cắt vào tay, ngươi đau lòng chứ.”

Diêm Hoán sớm đã thoải mái thừa nhận quan hệ của mình và Minh vương Hà Hoan lập tức gật đầu: “Đúng vậy, nhưng hắn không cho ta giúp, khăng khăng đòi tự mình làm. Hắn nói hắn không thể giúp thái hoàng cái gì, muốn hầm một chén canh gà bồi bổ thân thể cho thái hoàng.”

Khổng Tắc Huy vỗ vỗ vai Diêm Hoán, nói: “Thái thượng hoàng uống chén canh gà này tuyệt đối sẽ có tinh thần gấp trăm lần.”

Diêm Hoán cười.

Đối với chuyện Diêm Hoán và Hà Hoan ở bên nhau, Khổng Tắc Huy và những người khác cũng vẫn còn rất kinh ngạc. Hai người này nhìn thế nào cũng thấy không xứng đôi. Hà Hoan là nhi tử của Phượng Minh vương, bộ dáng tất nhiên là không cần nhiều lời, lại thân phận tôn quý. Mà Diêm Hoán thì sao, trước kia là gia nô của Lương vương phủ, bây giờ tuy là Hắc Bạch Vô Thường của Diêm La điện, nhưng thân phận cũng không có quá cao quý, theo như lời Tần Ca mà nói Diêm Hoán thực sự là không xứng với Hà Hoan. Nhưng mà thời gian dài, đám người Khổng Tắc Huy cũng hiểu. Loại người có tính tình như Hà Hoan thật đúng là cần người như Diêm Hoán để săn sóc che chở. Bây giờ dù Tần Ca vẫn có loại ý niệm này, những người khác đều cảm thấy hai người ở bên nhau rất tốt.

Bên trong thư phòng, Tần Ca quả nhiên giống như Khổng Tắc Huy đoán vô cùng phấn chấn, cũng vô cùng vui mừng. Nghĩ đệ đệ hắn, đừng nói là hầm canh, ngay cả phòng bếp cũng chưa từng tiến vào, hôm nay lại tự tay hầm cho hắn một chén canh gà. Đệ đệ trong việc triều chính là giúp không được gì, thế nhưng phần tâm tư này của đệ đệ đối với hắn lại làm hắn cảm động hơn bất cứ thứ gì. Uống canh gà đệ đệ hầm, Tần Ca chỉ cảm thấy trừ canh gà Ngũ Tử Ngang hầm cho hắn ra, đây là canh gà ngon nhất hắn từng uống.

“Hoàng đế ca ca, người uống nhiều chút, còn có một chén đấy, ở ngự thiện phòng. Đợi Ngũ đại ca trở về ta sai người bưng qua đây.” Hoàng đế ca ca thích uống, Hà Hoan rất là vui mừng, cũng thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù hắn nếm thử không khó uống, nhưng hắn vẫn còn lo lắng hoàng đế ca ca sẽ không thích.

Tần Ca vừa nghe, không khỏi “oán giận” đạo: “Ngươi hầm một chén là đủ rồi, sao còn có phần cho Ngũ đại ca của ngươi?”

Hà Hoan ngượng ngùng nói: “Hầm cho hoàng đế ca ca đương nhiên cũng phải hầm cho Ngũ đại ca chứ. Ngũ đại ca khổ cực như vậy, dù sao đều là hầm canh gà, nhiều một phần cũng không có gì. Hoàng đế ca ca, uống ngon không?”

Tần Ca cười, uống một ngụm: “Uống ngon, còn uống ngon hơn canh gà ngự trù hầm.”

“Hoàng đế ca ca…” Hà Hoan đỏ mặt, mặc dù biết hoàng đế ca ca là nói lời dễ nghe, nhưng hắn vẫn nhịn không được vui mừng. Có thể làm một chuyện vì hoàng đế ca ca, vẫn là tâm nguyện của hắn.

Bên này, Tần Ca và đệ đệ hưởng thụ tình huynh đệ, bên kia tiểu hoàng đế không có canh gà uống nằm trên giường làm nũng: “Nhật Nhật Nhật Nhật, ở đây cũng mỏi, ở đây cũng xoa xoa.”

Tiểu hoàng đế vỗ vỗ vai, bảo Diêm Nhật xoa cho bé. Diêm Nhật buông tay tiểu hoàng đế xuống, xoa bả vai cho tiểu hoàng đế, mày nhíu chặt. Mấy ngày nay hoàng thượng mỗi ngày đi theo bên người thái hoàng xử lý tấu chương, thực sự là vất vả hoàng thượng.

Thật ra không thể trách Hà Hoan không nghĩ tới cháu trai, mà là Tần Gia Hựu vị tiểu hoàng đế này miệng quá xoi mói. Trước mặt phụ phụ bé, bé còn có thể khá thành thật, nhưng nếu không có phụ phụ bé, chỉ cần hơi không phù hợp khẩu vị của bé, bé tuyệt đối sẽ không ăn, dù cho ăn cũng phải có người dỗ nửa ngày. Phóng tầm mắt nhìn thiên hạ, ngoại trừ hai vị phụ thân của tiểu hoàng đế, cũng chỉ có Diêm Nhật có năng lực này.

“Nhật Nhật, ta khát.”

Diêm Nhật vội vàng đi rót nước.

“Nhật Nhật, ta đói bụng.”

Diêm Nhật lại vội vàng phân phó thị nữ đi truyền thiện.

“Nhật Nhật, tay còn mỏi.”

Diêm Nhật cho tiểu hoàng đế uống nước xong lại vội vàng xoa tay cho hoàng đế bệ hạ.

Bữa tối đưa tới, tiểu hoàng đế lại hạ lệnh: “Nhật Nhật, xúc cho ta ăn cơm, tay ta nâng không nổi.” Diêm Nhật đương nhiên là chịu mệt nhọc lại lập tức xúc cho tiểu hoàng đế ăn cơm.

“Nhật Nhật, tôm này ăn ngon, lại bảo bọn họ lấy một mâm, ngươi ăn.”

“Hoàng thượng…”

Động tác xúc cơm của Diêm Nhật dừng lại, không dám nhận.

“Ăn hết tất cả!” Miệng dẩu lên, tiểu hoàng đế mới mặc kệ Diêm Nhật có dám nhận hay không, bé muốn Diêm Nhật ăn Diêm Nhật phải ăn.

Diêm Nhật hé miệng, chậm rãi quỳ xuống: “Nô tài tạ ơn hoàng thượng.”

“Diêm Nhật—” Tiểu hoàng đế mất hứng.

Diêm Nhật đứng lên, trên mặt lộ ra nụ cười ngại ngùng kiềm chế: “Nô tài tạ ơn hoàng thượng.”

“Phải ăn hết nhé.”

“Dạ.”

Chỉ chốc lát sau, lại một mâm tôm to hấp bưng qua đây. Diêm Nhật lột một con cho tiểu hoàng đế, đút tới miệng tiểu hoàng đế, sau đó lại lột một con, bỏ vào trong miệng mình, trước tiên ngậm một lát, sau đó chậm rãi cắn. Ăn ngon, vô cùng ngon, thức ăn hoàng thượng thưởng cho, là ăn ngon nhất trong thiên hạ. Chẳng sợ chỉ là một miệng cơm, gã cũng cảm thấy thơm hơn cơm của bất cứ đâu.

“Nhật Nhật, uống canh.”

Diêm Nhật lập tức hoàn hồn, múc một thìa canh đút tới miệng hoàng đế, tôm trong miệng không nỡ nuốt xuống.

“Nhật Nhật, ngươi mau ăn, tôm lạnh sẽ không ngon, ngươi phải ăn hết tất cả nha, một con cũng không cho chừa lại.”

“Dạ.”

Diêm Nhật không nỡ nuốt tôm trong miệng xuống, lột một con, đút cho hoàng đế, tiểu hoàng đế ngụm lớn cắn, còn cố ý cắn ngón tay Diêm Nhật một cái, Diêm Nhật cười, mặc dù vẫn cứ ngại ngùng, nhưng so với nụ cười vừa rồi sâu hơn nhiều.

“Mau ăn mau ăn.”

“Dạ.”

Tần Ca ở trong thư phòng uống canh gà thơm nồng đệ đệ hầm, tiểu hoàng đế ở phòng ngủ của mình hưởng thụ sự hầu hạ của Diêm Nhật, hai cha con đều có thức ăn, có thức uống. Mà ở trong Tây Noãn các, Ngũ Tử Ngang tiễn bước nhóm quan viên cuối cùng xoa xoa cái cổ cứng ngắc của mình, ngửa đầu thở hắt ra. Cũng không biết có phải lập tức muốn giao ra quyền lực hay không, sau đêm đó nói chuyện với Tần Ca y chỉ cảm thấy càng thêm mệt mỏi, hận không thể mỗi ngày ngủ đến tự nhiên tỉnh trong Nhân Tâm đường. Quả nhiên người không thể buông lơi, buông lơi một cái chỉ sẽ làm biếng.

Đã quyết định muốn giao quyền hành cho nhi tử, Ngũ Tử Ngang và Tần Ca lại cũng không tính nói sớm cho nhi tử. Ngũ Tử Ngang yêu thương nhi tử, nhưng y cũng rõ tính tình nhi tử, nếu như sớm nói cho nhi tử, nhi tử sợ sẽ khóc dữ dội với y. Nếu không phải là y và Tần Ca chỉ có một nhi tử như thế, Tử Quân đã sớm kêu gào không làm hoàng đế. Mỗi lần nghĩ đến nhi tử, Ngũ Tử Ngang đều bất đắc dĩ cười một cái, đương nhiên trong bất đắc dĩ này cũng chứa đầy cưng chiều đối với nhi tử. Ngũ Tử Ngang không phủ nhận tính cách nhi tử và việc cưng chiều của y có chút ít liên quan, nhưng đó là nhi tử bảo bối của y, là nhi tử Tần Ca sinh hạ cho y mà, y không sủng nhi tử thì sủng ai.

Thái Y viện dưới sự quản lý của Dung Khâu có thể nói là hội tụ thầy thuốc tốt nhất đại Đông, cũng bởi vậy, sau khi y phái phần lớn thái y của Thái Y viện ra ngoài, trước mắt còn chưa có truyền đến ở đâu phát sinh tin tức tình hình bệnh dịch trọng đại. Nếu một tháng sau vẫn không có tin tức truyền đến, vậy cũng không cần lo lắng quá mức. Lại thở hắt ra, Ngũ Tử Ngang đứng lên, cần phải trở về. Bận rộn hai tháng, y vô cùng nhớ hương ôn nhu của Tần Ca.

Mới ra Tây Noãn các, đã có người đưa tới một phong thư khẩn cấp, vừa nhìn là Nữ Trinh vương, Ngũ Tử Ngang cầm thư lại quay về Tây Noãn các. Ngũ Tử Hoa sau khi theo Việt Lặc Vân Sơn đi Nữ Trinh, ngót bảy năm y chỉ gửi về một lần. Phạm Ngũ thị vô cùng nhớ Ngũ Tử Hoa, Ngũ Tử Ngang làm huynh trưởng cũng rất nhớ người huynh đệ này.

Mở thư ra, Ngũ Tử Ngang nhìn mấy lần mặt lộ vẻ suy nghĩ sâu xa. Chậm rãi ngồi xuống giường lò, y lật qua một trang. Xem xong thư, Ngũ Tử Ngang ngồi trên giường lò một mình trầm tư một lúc lâu, sau đó cầm thư ra khỏi Tây Noãn các.

Trở lại Nhân Tâm đường, Ngũ Tử Ngang theo thói quen trước đi xem nhi tử. Vén rèm cửa lên, liền nhìn thấy nhi tử đang chơi cờ với Diêm Nhật, bảo Diêm Nhật không cần đa lễ, Ngũ Tử Ngang nói với nhi tử mấy câu, hỏi xem nhi tử có mệt hay không, sau đó trở về phòng ngủ của y và Tần Ca. Tần Ca đã sai người đưa tấu chương đã phê chữa xong đến nội các, thấy Ngũ Tử Ngang đã trở về, hắn lập tức sai người đi ngự thư phòng bưng canh gà.

“Hà Hoan hầm canh gà?” Cởi áo khoác để Ôn Quế theo vào treo lên, Ngũ Tử Ngang vẻ mặt kinh ngạc.

Tần Ca cười cười, nói: “Đúng vậy. Hôm nay hắn bưng canh gà qua đây ta thật đúng là kinh hãi. Hà Hoan càng lúc càng hiểu chuyện, cũng càng lúc càng biết săn sóc người khác.”

Ngũ Tử Ngang ôm eo Tần Ca đi tới trước giường ngồi xuống, nói: “Hà Hoan bây giờ cũng coi là người có gia đình, hắn cũng nên trưởng thành. Lại nói, hắn là đệ đệ ngươi, nhất định biết săn sóc người khác.”

Ngũ Tử Ngang vừa nói như thế, Tần Ca không khỏi nhíu chân mày: “Ta vẫn cảm thấy Diêm Hoán không xứng với hắn.”

Ngũ Tử Ngang hôn một cái ở khóe miệng Tần Ca, nói: “Cháu con có phúc cháu con. Hà Hoan thích, Diêm Hoán cũng là người đáng giá giao phó, ngươi cứ cho phép bọn họ đi. Ngươi ta đều đã từng nếm nỗi đau khổ không thể chân chính bên nhau, chuyện Hà Hoan ngươi cũng đừng nghĩ nữa.” Nói đến đây, Ngũ Tử Ngang ẩn ý nói: “Dù cho Tử Quân ngày sau, ta cũng không có ý định can thiệp nhiều. Chỉ cần người nó thích không có ý xấu với nó, một lòng vì nó, nó muốn ai ta cũng không phản đối.”

Tần Ca híp híp mắt: “Ngươi chỉ chính là ai?”

Ngũ Tử Ngang do dự một lát, hạ giọng nói: “Ta coi sự ỷ lại của Tử Quân đối với đối Diêm Nhật, ta sợ ngày sau…”

Tần Ca nhíu mày. Ngũ Tử Ngang vội vàng xoa cho hắn, khuyên lơn: “Ta cũng chỉ là giả thiết. Tử Quân còn nhỏ, chuyện sau này cũng rất khó nói. Lại nói Diêm Nhật đối với Tử Quân cũng không dám có ý nghĩ gì khác. Gã đã thấy ngươi điều trị ra sao, đối với Tử Quân đương nhiên không giống với người ngoài, ta đây cũng hiểu.”

Tần Ca vẫn không nói lời nào, qua một lúc hắn có chút lo ngại nói: “Ta mười ba tuổi đã biết mình thích ngươi. Tử Quân bây giờ ỷ lại Diêm Nhật như vậy, khó đảm bảo sau này sẽ không có tình yêu đối với Diêm Nhật.”

Ngũ Tử Ngang ôm Tần Ca vào lòng, cũng có vẻ rất yên bình hỏi: “Ngươi không đồng ý?”

“Diêm Nhật lớn hơn Tử Quân quá nhiều tuổi.”

Ngũ Tử Ngang hôn hôn Tần Ca, nói: “Chuyện Tử Quân vẫn là giao cho chính nó quyết định đi. Ta ngươi đã nếm hết vị đắng thế tục, ta không nỡ để Tử Quân chịu khổ. Tử Quân nếu thực sự thích Diêm Nhật, vậy cũng để mặc nó là được.”

“Không được.” Tần Ca lui ra từ trong lòng Ngũ Tử Ngang, lạnh nhạt nói: “Trước không nói Diêm Nhật lớn hơn Tử Quân nhiều tuổi như thế. Vậy ta hỏi ngươi, nếu Tử Quân ngày sau thích Diêm Nhật, con nối dõi làm sao bây giờ?”

Ngũ Tử Ngang ngẩn ra, sau đó cười cười: “Nếu Tử Quân thực sự thích Diêm Nhật, vấn đề con nối dõi là trở ngại bọn chúng tránh không khỏi, ta cũng sẽ không để cho bọn chúng tránh. Tần Ca, có lẽ là ta suy nghĩ nhiều, có lẽ đợi Tử Quân trưởng thành nó sẽ gặp phải nữ nhân nó thích, ai biết được. Ta nói những điều này cũng chẳng qua là để cho ngươi biết, bất kể là Hà Hoan hay là Tử Quân, hôn sự của bọn họ đều để chính bọn họ quyết định. Ta ngươi thật vất vả có thể ở bên nhau, nên thật vui vẻ sống mới phải, đừng tự tìm phiền não.”

Nào biết, ấn đường Tần Ca lại giãn ra không nổi. Rủ mắt suy nghĩ rất lâu, hắn nâng mắt: “Ta sẽ không can thiệp nhiều hơn vào hôn sự của Tử Quân, thế nhưng ta muốn bảo đảm Tử Quân sẽ không bị thương. Tử Ngang, đó là nhi tử của ta, là nhi tử ta sinh hạ cho ngươi. Trừ ta ngươi ra, không ai có thể khiến Tử Quân đau lòng. Diêm Nhật đối với Tử Quân là trung thành và tận tâm, nhưng ngươi có thể xác định nếu có một ngày Tử Quân thực sự có tâm tư ấy với gã, gã có thể tiếp nhận sao? Gã nếu không thể tiếp nhận, Tử Quân phải tìm cách, dùng mưu kế. Ta không thể chấp nhận nhi tử ta vì đạt được trái tim người khác mà khổ não.”

Tần Ca mặc dù yêu Ngũ Tử Ngang, nhưng chưa từng nghĩ tới dùng thủ đoạn đạt được Ngũ Tử Ngang. Mà hắn hiểu rất rõ nhi tử mình, nếu như người nhi tử thích không thích nó, nhi tử nhất định sẽ dùng thủ đoạn sẽ vắt hết óc khiến người đó thuộc về nó. Nhi tử hắn là người trên mọi người, là chân long thiên tử, không ai có thể khiến nhi tử hắn vì tình yêu mà khổ não, càng không có ai có thể làm nhi tử hắn uất ức trong tình yêu.

Ngũ Tử Ngang ngay từ đầu không suy nghĩ cẩn thận, qua một chút, y cười: “Ngươi là sợ Diêm Nhật không có tâm tư ấy với Tử Quân ư? Có lẽ Tử Quân sau này đối với Diêm Nhật cũng không có tâm tư đó đâu.”

Tần Ca nhếch nhếch khóe môi: “Có tâm tư ấy hay không thử thử chẳng phải sẽ biết?”

Ngũ Tử Ngang rất quá phận sáp qua, vẻ mặt chờ mong: “Thử thế nào?”

Tần Ca kề tai nói nhỏ với y.

Ngũ Tử Ngang vừa nghe vừa gật đầu, còn thường thường đưa ra ý kiến của mình. Hai vị phụ thân đại nhân rất quá đáng cuối cùng đã thương lượng xong, sắc mặt Tần Ca cũng khá hơn.

Nói xong chuyện của nhi tử, Ngũ Tử Ngang phải nói một chính sự khác. Y từ trong ngực lấy ra lá thư vừa thu được giao cho Tần Ca, hỏi: “Đây là thư của Việt Lặc Vân Sơn, ngươi xem làm sao bây giờ?”

Tần Ca mở thư ra, bắt đầu xem.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.