So sánh với vui mừng tại Nhân Tâm đường, Ngũ Tử Ngang thì bận rộn hơn. Sáng sớm thương nghị quốc sự với các đại thần, Ngũ Tử Ngang một mình tiếp kiến vài đại thần. Ngũ Tử Ngang đã nghiễm nhiên là người nắm quyền thực tế đại Đông mặc dù bị người ta âm thầm thóa mạ, nhưng bọn hắn lại không thể không khâm phục khả năng trị quốc của y, ít nhất một năm nay đại Đông là càng lúc càng phồn thịnh, Ngũ Tử Ngang không có làm càn tại việc trị quốc.
Thật vất vả có thể thở một hơi, Ngũ Tử Ngang tự mình về Nhân Tâm đường ôm ôm nhi tử, sau đó nói với Tần Ca một tiếng, y buổi trưa muốn về nhiếp chính vương phủ một chuyến, đi thăm bà cô. Tần Ca cũng không buồn, còn bảo y mang theo cả nhi tử qua. Ra khỏi Nhân Tâm đường, trong lòng Ngũ Tử Ngang thêm một tiểu gia hỏa, Ôn Quế với Diêm Nhật đi theo phía sau.
Xuất cung, mang theo một đại đội nhân mã, Ngũ Tử Ngang oai nghiêm đi về phía nhiếp chính vương phủ. Trong nhiếp chính vương phủ đã sớm nhận được tin trải thảm đỏ, mọi người của vương phủ chờ tiếp giá trong phủ. Khi người hầu chờ bên ngoài chạy vào hô to “Nhiếp chính vương bệ hạ tới! Nhiếp chính vương bệ hạ tới!”, mọi người của vương phủ lấy lão thái thái Phạm Ngũ thị dẫn đầu, cung kính chờ đợi trước đại môn.
Vương liễn dành riêng cho nhiếp chính vương dừng ở cửa vương phủ, cả đám người lập tức hô to cung nghênh vương gia, vương gia thiên tuế. Khi Ngũ Tử Ngang ôm nhi tử từ trên vương liễn xuống, Phạm Ngũ thị lập tức cười tươi.
Vừa nhìn tiểu hoàng đế cũng tới, mọi người lại cùng hô to.
Ngũ Tử Ngang thản nhiên ôm nhi tử lên bậc thềm, lúc này mới nhàn nhạt mở miệng: “Đứng lên đi.”
Mọi người của vương phủ đứng lên, lời nhiếp chính vương bệ hạ chính là thánh chỉ, cho nên không cần hoàng đế mở miệng. Huống chi hoàng đế bệ hạ có lẽ còn không biết bọn họ đang làm gì đâu.
“Cụ cô.” Tiểu hoàng đế gọi sữa một tiếng, bé bị quấn rất kín chỉ lộ ra hai con mắt đội một cái mũ hổ đáng yêu tột cùng, tâm can Phạm Ngũ thị trong nháy mắt hòa tan.
“Hoàng thượng.” Phạm Ngũ thị đi lên phía trước, giao gậy đầu rồng cho thị nữ, ôm tiểu hoàng đế, sau đó nói với Ngũ Tử Ngang: “Hoàng thượng bệnh vừa khỏi, mau nhanh vào phòng.”
Ngũ Tử Ngang đỡ lấy bà cô, trên mặt lúc này mới lộ ra tươi cười: “Bà cô, Tử Quân nặng, con ôm đi.”
“Không nặng không nặng, ta ôm.” Phạm Ngũ thị ôm chặt tiểu hoàng đế, cười toe toét, trong lòng lại nảy lên tiếc nuối nào đó.
Đỡ bà cô vào phòng, Ngũ Tử Ngang lấy mũ, khăn quàng cổ và áo bông dày của nhi tử xuống. Tiểu hoàng đế thoát một thân trói buộc lập tức nhìn về phía bàn tròn bày thật nhiều điểm tâm, hoa quả và đồ ăn ngon. Không cần tiểu hoàng đế mở miệng, lập tức có người nâng vài thứ kia qua cho tiểu hoàng đế tự mình chọn. Tiểu hoàng đế cầm lên một miếng điểm tâm, há mồm liền cắn.
“Biết hoàng thượng muốn tới, ta vội vàng sai bọn họ chuẩn bị.” Phạm Ngũ thị từ trên tay thị nữ nhận lấy một chén nước, cho tiểu hoàng đế uống một ngụm.
Tiểu hoàng đế không sợ lạ chút nào ăn hai cái điểm tâm, liền duỗi tay ra với người nào đó: “Nhật Nhật.”
Diêm Nhật cúi đầu, khom người đi lên phía trước, giơ hai tay lên. Ngón tay tiểu hoàng đế buông lỏng, điểm tâm ăn phân nửa liền rơi vào trong tay Diêm Nhật.
Ngũ Tử Ngang liếc nhìn Diêm Nhật, lau miệng cho nhi tử: “Hoàng thượng thưởng ngươi, ngươi ăn đi.”
“Tạ ơn hoàng thượng, tạ ơn nhiếp chính vương bệ hạ.” Diêm Nhật ăn một miếng.
Bên này, tiểu hoàng đế đã lại nắm lên một miếng điểm tâm khác. Cũng như thế, ăn hai miếng, bé lại hô tiếng: “Nhật Nhật.”
Ngũ Tử Ngang mặc nhi tử mỗi loại điểm tâm đều nếm một lần, Diêm Nhật cũng đều ăn mỗi loại điểm tâm hoàng đế bệ hạ để lại. Đợi tiểu hoàng đế ăn đủ rồi, bé uống nước cụ cô đút cho bé, ợ no nê, ăn no. Diêm Nhật thấy vậy, cúi đầu lại lui về chỗ cũ.
Rửa tay, súc miệng cho nhi tử, Ngũ Tử Ngang chỉ để lại Ôn Quế và Diêm Nhật hầu hạ, cho lui những người khác, nói chuyện phiếm với bà cô. Ngũ Tử Ngang ở trong cung, Ngũ Tử Anh mang theo vợ con đi biên quan, Ngũ Tử Hoa đi Nữ Trinh. Sợ bà cô tịch mịch, cũng sợ bà cô có chuyện gì trong nhà không ai có thể làm chủ, Ngũ Tử Ngang sai mấy vị môn sinh của mình đều ở trong vương phủ. Đồng thời, Khoa Thấm Khả Thập do Phùng Duy Châu mang về cùng với Việt Lặc Cống con mồ côi của Việt Lặc Da do Ngũ Tử Ngang mang về cũng đều ở trong vương phủ. Có nhiều người như vậy ở cùng, cũng tiêu đi một phần tịch mịch Phạm Ngũ thị không thể ở chung với người thân.
Ngũ Tử Ngang thường xuyên sẽ mang theo nhi tử trở về ăn bữa cơm cùng bà cô. Phạm Ngũ thị rất vui mừng với chuyện này, nhưng bà vẫn rất muốn biết Ngũ Tử Ngang vì sao phải làm loại chuyện đại nghịch bất đạo đó. Nhưng nhìn sự thân thiết của tiểu hoàng đế đối với Ngũ Tử Ngang, nhìn sự kính trọng của người bên cạnh thái thượng hoàng đối với Ngũ Tử Ngang, Phạm Ngũ thị đè tất cả nghi vấn trong lòng. Bởi vì bà cũng rất nghi hoặc, vì sao thái hoàng không có phản kích? Một người thủ đoạn sắc bén như thế sao có thể để Ngũ Tử Ngang đơn giản bức vua thoái vị, còn cho phép Ngũ Tử Ngang mang theo nhi tử của mình ra vào nhiếp chính vương phủ? Phạm lão thái thái sống lâu, đã sắp xuống mồ, bà nghĩ đến ngày nào đó bà xuống mồ, Ngũ Tử Ngang có lẽ sẽ nói cho bà nguyên nhân, cho nên bà bây giờ không hỏi cái gì. Ngay cả chuyện của Ngũ Tử Ngang với Liễu Song bà cũng chưa từng hỏi qua.
Bị cụ cô đùa một lát, tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu ngồi không yên. Từ trên chân cha đi xuống, bé chạy tới chạy lui tự mình chơi trong phòng. Diêm Nhật căng thẳng theo phía sau bé, chỉ sợ bé té. Yên tâm giao nhi tử cho Diêm Nhật coi chừng, Ngũ Tử Ngang hỏi: “Bà cô, Khoa Thấm và Việt Lặc Cống ở đây có tốt không?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]