Liếc mắt nhìn phòng ngủ của thái thượng hoàng, nghĩ thái thượng hoàng với nhiếp chính vương hẳn sẽ không gọi hắn, Khổng Tắc Huy tiến vào phòng nhỏ ngày thường bọn họ nghỉ ngơi dùng cơm, trong phòng nhỏ chỉ lớn có mấy bình (*),Diêm Nhật đang dùng cơm. Nhìn thấy Khổng Tắc Huy tiến vào, gã lập tức nuốt thức ăn trong miệng xuống hỏi: “Có phải bệ hạ tỉnh rồi?”
(*) 36 thước vuông bề mặt là một bình
Khổng Tắc Huy thở dài trong lòng, ngồi xuống cạnh Diêm Nhật: “Không. Ta tiến vào ngồi một chút.”
Vừa nghe bệ hạ chưa có tỉnh, Diêm Nhật yên lòng tiếp tục ăn cơm, gã ăn rất nhanh, sợ đợi lát nữa hoàng thượng tỉnh không tìm được gã. Khổng Tắc Huy là một người không ưa lo chuyện bao đồng, trừ chuyện hoàng thượng và nhiếp chính vương, y chỉ để ý Ôn Quế. Nhưng nhìn Diêm Nhật vất vả mấy năm nay, là bằng hữu của Diêm Nhật, y nhịn không được quản nhàn sự.
“Diêm Nhật, ngươi vừa làm thị vệ vừa làm người hầu, quá mệt mỏi. Ngươi nên để các ma ma và thị nữ tới hầu hạ hoàng thượng. Ngươi xem ngươi. Ba năm, không một bữa cơm là ăn đúng giờ, chớ nói chi là yên ổn ngủ một giấc.”
Động tác Diêm Nhật ăn cơm dừng lại, quay đầu nhìn về phía Khổng Tắc Huy, có chút kinh ngạc đối phương lại nói với gã những lời này. Khổng Tắc Huy ôm thanh kiếm của y nói tiếp: “Ta biết ngươi không yên lòng để cho người khác dẫn dắt hoàng thượng, nhưng ngươi vẫn tiếp tục như vậy thân thể không thể không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-nich/3620357/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.