Dưới chiếc mũ rơm, Ngũ Tử Ngang nheo mắt nhìn người đang thổi tiêu bên bờ hồ. Lúc này xem ra người nọ rất có khí chất tiên phong đạo cốt, trường sam màu xám bạc màu lại không cho người ta có cảm giác nghèo túng, ngược lại càng làm cho người này toát lên sự cao thượng mà không thể tùy ý cợt nhã, chẳng qua….Ngũ Tử Ngang nhẹ nhàng hạ xuống khóe miệng.
Khúc tiêu uyển chuyển chấm dứt, đối phương xoay người lại, Ngũ Tử Ngang vẫn nằm yên trên xích đu. Sau khi dọn đến đây, hắn chỉ để lại một mình Ngũ Hiến, hiện tại lại có thêm vị nam tử với danh xưng là Tử Vụ này. Mới gặp người nọ nhưng Ngũ Tử Ngang kỳ thật rất kinh ngạc, chỉ đơn thuần nhìn dung mạo của người này thì rất khó có thể liên hệ đây là kẻ đã thiếu chút nữa đã giết chết Khổng Tắc Huy. Bất quá có đôi khi những chuyện thường không có khả năng nhất mới là những chuyện có khả năng xảy ra nhất.
Ngũ Hiến bị hắn viện cớ đuổi đi, chỉ lưu lại một mình Tử Vụ và hắn. Người này đến đây ba ngày, rất tự giác ở chỗ của hắn trong ba ngày, nhưng không nói rõ ý đồ đến đây. Ngũ Tử Ngang cũng không lo lắng, hắn là người kiên nhẫn, nhất là khi đối phương là người muốn thỉnh cầu hắn cho nên hắn càng có kiên nhẫn.
Tử Vụ đi về phía Ngũ Tử Ngang, ngồi xuống bên cạnh hắn. Ngũ Tử Ngang nhấc mũ rơm lên một chút, giọng điệu tán thưởng, “Ta là một người thô lỗ, không hiểu âm luật, bất quá ta cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-nich/1349711/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.