Cuối cùng cũng ngừng khóc, Hà Hoan thương tâm quá độ mà ôm chằm Tần Ca khóc thút thít. Khi Hoàng đế ca ca khẽ vuốt ve an ủi, Hà Hoan cất lên giọng mũi khàn đặc, “Hoàng đế ca ca, phụ Vương đi rồi, ta chỉ còn lại Hoàng đế ca ca, ngươi không thể bỏ ta mà đi.”
Tần Ca cười nhẹ, “Trẫm sẽ sinh hạ đứa nhỏ bình an.”
“Hoàng đế ca ca, ta rất cao hứng, rất cao hứng….Ta luôn sợ, sợ một ngày nào đó Hoàng đế ca ca sẽ không cần ta nữa…..Hiện tại ta là thân đệ của Hoàng đế ca ca, ta không cần phải sợ nữa.”
“Ngốc nghếch, cho dù ngươi không phải thân đệ của trẫm thì trẫm cũng sẽ không bỏ rơi ngươi. Hà Hoan, cứ an tâm ở lại trong cung, ngày đầu tiên trẫm nhìn thấy ngươi thì đã nhịn không được mà muốn thương yêu chăm sóc ngươi. Ngươi cứ làm theo sở thích của mình, trẫm cũng hy vọng ngươi ở đây có thể luôn được hà xử bất tẫn hoan.”(ở nơi nào cũng đều vui vẻ)
Hà Hoan ngẩng đầu, trong đôi mắt ngấn lệ là một ý cười rạng rỡ, “Có Hoàng đế ca ca yêu thương ta thì phụ Vương nhất định sẽ yên tâm.”
Tần Ca khẽ nhéo cằm của Hà Hoan, “Nếu ngươi có thể chăm chỉ học tập thì phụ Vương của ngươi sẽ càng an tâm.”
“Ngô….Hoàng đế ca ca….” Hà Hoan rầu rĩ.
“Ha ha.”
Hiếm khi nhìn thấy Hoàng đế ca ca cười thoải mái như vậy, Hà Hoan ngây ngốc mà nhìn. Lau đi nước mắt vướng trên mặt của Hà Hoan, trong lòng của Tần Ca lại trỗi dậy nỗi yêu thương. Hà Hoan dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-nich/1349710/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.