Dịch: CP88
***
"Có hả?" Cố Tân Tân ngẩng đầu, "Sao tôi có thể chắn trước mặt anh được chứ? Dựa theo tính cách của tôi thì phải là tôi lùi về sau lưng anh mới đúng. Anh...... anh nhất định là nhớ nhầm rồi."
Cận Ngụ Đình không đáp, mím môi cười, đôi mắt trước sau nhìn chằm chằm cô không tha.
Cố Tân Tân càng thêm chột dạ, "Nhìn tôi như vậy làm gì?"
"Tôi không có nhớ nhầm, lúc đó em chắn trước người tôi, còn đẩy tôi ra nữa."
Cố Tân Tân đột nhiên au một cái, sự chú ý của Cận Ngụ Đình lập tức chuyển sang bả vai cô, "Đau vai hả?"
"Ừ, dọa chết tôi rồi, nếu lúc đó anh ta ném trúng đầu tôi thì có phải là bây giờ tôi đi đời rồi không nhỉ?"
Lúc Cận Ngụ Đình đi vào cũng đã nhìn thấy mấy người nằm sấp, một bàn cách đó không xa cũng có một người, đến tận lúc anh đi bọn họ cũng chưa bò dậy được. Cố Tân Tân có chút sốt sắng hỏi. "Có nên báo cảnh sát không?"
"Yên tâm, Tào Diệc Thanh sẽ sắp xếp đưa bọn họ đến bệnh viện. Phòng trà đó là anh ta mở, đến lúc tỉnh táo lại nhất định sẽ có cách xử lý thích đáng."
Cố Tân Tân hiếu kỳ, vẫn không nhịn được muốn hỏi. "Cái tên Tào công tử đó rốt cuộc là làm sao thế?"
Cận Ngụ Đình cốc nhẹ trán cô, "Có thể quan tâm chính bản thân mình trước được không?"
"Tôi không sao, cũng may là không ném đến xương quai xanh, chỉ bị đau thôi."
Người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-nam-sac/1960211/quyen-2-chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.