Dịch: CP88
***
"Anh......" Anh thật sự khiến cô nói không nên lời.
Cận Ngụ Đình nói với Khổng Thành. "Đuổi anh ta đi đi, nói anh ta đừng phí sức."
"Nhưng mà......" Trong mắt Khổng Thành hiện ra do dự. "Anh ta nói nếu không gặp được Cố Tân Tân thì sẽ không đi."
"Cận Ngụ Đình, dù thế nào thì đây cũng là bệnh viện, Tu Tư Mân là người nhà của tôi, anh không cho anh ấy gặp tôi là vì muốn anh ấy thật sự mang người đến cướp sao?" Cố Tân Tân nói một hơi dài, chút không khí ít ỏi trong lồng ngực vì thế mà rút cạn, cô nhẹ giọng thở dốc.
Cận Ngụ Đình đứng từ trên cao nhìn xuống, "Để cho anh ta mang em về tìm cái chết sao?"
"Không phải, anh ấy......"
Cận Ngụ Đình xoay gót chân, Cố Tân Tân nóng nảy muốn kéo anh lại, thế nhưng cô hiện tại nhúc nhích không nổi, cuối cùng đành nhìn theo bóng lưng Cận Ngụ Đình dần khuất sau cánh cửa.
Người đàn ông mở cửa đi ra ngoài, hành lang có mấy vệ sĩ đứng nghiêm ở đó. Anh dừng chân trước cửa, nhìn thấy bóng người Tu Tư Mân thấp thoáng cuối hành lang.
Cận Ngụ Đình đi lên hai bước, Tu Tư Mân ngoài cười nhưng trong không cười nhấc khóe miệng, "Cửu gia, Tân Tân không sao chứ?"
"Anh hi vọng cô ấy xảy ra chuyện, hay là không?"
"Cô ấy là vợ tôi, đương nhiên tôi không mong cô ấy xảy ra chuyện."
Cận Ngụ Đình cười lạnh, "Cô ấy chỉ vừa mới thoát khỏi tình trạng nguy kịch, chậm một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-nam-sac/1960152/quyen-2-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.