Chương trước
Chương sau
Phúc lợi bất ngờ muộn màng cho G-day, chúc mừng thanh xuân của Bát Bát – bé Yongie tròn 31 tuổi.

Hi vọng những độc giả yêu quý của ta, những ai đã là fan của người ấy sẽ luôn giữ được tình cảm hiện tại, những ai không là fan thì hãy yêu thương thật nhiều cái tên G-DRAGON như thương yêu Bát Bát nhé <3 <3 <3

***

Chương 23: Cửu gia bí mật bảo vệ sau lưng

Dịch: CP88

***

"Cô đang mắng ai thế?" Tầm mắt Cố Tân Tân xuyên qua lớp cửa kính nhìn chằm chằm Thương Kỳ đứng bên ngoài. "Đồ điên? Cô là đang mắng Thương Lục sao?"

"Mau thả ra."

"Lời này nếu như truyền đến tai Cận Hàn Thanh, cô sẽ không chỉ bị cắt móng tay như thế này đâu."

Móng tay Thương Kỳ sắp bị bẻ gãy hết, cô ta thử rút ra, nhưng làm thế nào cũng không thu tay về được.

"Tôi nói cô đấy, tôi nói cô là đồ điên."

"Đúng nha, cô luôn mong kẻ khác đều biến thành người điên, như vậy cô mới có thể muốn làm gì thì làm, muốn cho kẻ khác ăn gì thì kẻ đó phải ăn cái đó. Bởi vì người điên sẽ không nhận thức được người và vật, thế nên dù có ăn phải thứ sẽ làm cơ thể bị dị ứng cũng sẽ không ai biết. Cô có thể dễ dàng khiến cho người khác sống không bằng chết, thế nhưng cô trốn trong bóng tối làm mấy trò dơ bẩn đó rồi lại cho rằng sẽ không có ai phát hiện ra thủ đoạn của mình sao?"

Xuyên qua phần cửa kính chưa đóng hết Thương Kỳ mơ hồ có thể thấy được ánh mắt sắc bén của Cố Tân Tân, cô ta không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. "Cô, cô có ý gì?"

"Nếu không muốn người khác biết thì trừ phi bản thân không làm, trên đời này không có chuyện gì là có thể vĩnh viễn chôn sâu được." Cố Tân Tân liếc nhìn bàn tay Thương Kỳ, "Nhìn da dẻ hồng hào này hẳn là từ nhỏ đến lớn đến cái bát cũng không phải rửa nhỉ?"

"Cố Tân Tân, cô mau thả tôi ra."

Cố Tân Tân đưa tay sang, ấn nhẹ lên nút bấm bên cạnh để cho cửa kính tiếp tục đi lên. Thương Kỳ thét chói tai, "Á -------"

Cố Tân Tân dừng lại, "Thương nhị tiểu thư, tôi vẫn phải nhắc nhở cô một câu. Cô sinh ra đã có một đôi tay được cưng nựng chiều chuộng, thế nhưng hiện tại hai tay cô ô uế như vậy, còn dính cả máu của người khác, ác giả ác báo, sớm muộn cũng sẽ có ngày phải nhận quả đắng."

Tu Tư Mân thấy cô muốn thả cho Thương Kỳ thì nghiêng người qua đè lại tay cô. "Cứ như vậy mà thả đi?"

"Trong tay em đã có được những tấm hình kia, đủ cho cô ta chật vật rồi."

"Em đã quên vết thương lúc trước trên tay em là vì sao mà có?"

Cố Tân Tân nghe vậy thì theo bản năng khẽ vuốt mu bàn tay, cô nhìn thấy Tu Tư Mân móc bật lửa ra, tách một tiếng, ngọn lửa màu lam lạnh lẽo phụt lên cháy bập bùng trước mắt Cố Tân Tân.

Sắc mặt người đàn ông không đổi, hắn đưa bật lửa đến ngón tay Thương Kỳ để cho ngọn lửa lan đến đầu móng tay cô ta. Thương Kỳ đau đến mức đầu ngón tay cong lên, bàn tay cũng nắm thành quyền.

"Mau thả tôi ra, cứu mạng!"

Cố Tân Tân lạnh mặt nhìn, tiếng lửa lách tách vang bên tai, bộ móng tay đáng thương của Thương Kỳ nhanh chóng bị cháy thành màu đen, lúc này Tu Tư Mân mới thu lại bật lửa, "Nhìn như vậy đúng là thuận mắt hơn nhiều, Thương nhị tiểu thư về tới nhà có thể tự mình thưởng thức một chút."

Người đàn ông nói xong, cửa xe cũng hạ xuống, Thương Kỳ không có một giây chần chừ vội vàng thu cánh tay về.

"Cố Tân Tân, cô đừng có mà quá phận --------" cô ta vừa dứt lời chiếc xe đã gào rú phóng về phía trước, thân xe còn suýt chút nữa đụng phải Thương Kỳ, cô ta nhếch nhác lùi người về sau, còn suýt chút nữa ngã nhào.

Cô ta đưa đầu ngón tay đau dữ dội đến bên môi khẽ thổi, hiện tại cô ta vẫn nên quan tâm đến những tấm ảnh trong tay Cố Tân Tân, lỡ như cô thật sự dùng chúng cho âm mưu lớn gì thì làm sao bây giờ?

Trên đường từ bệnh viện trở về Thương Lục vẫn còn thấy khó chịu vô cùng, cô ấy đưa tay ra muốn gãi nhưng lại bị Cận Hàn Thanh đè lại cổ tay không cho động.

Thương Lục dựa lưng về sau vặn vẹo mấy lần, Cận Hàn Thanh rốt cuộc nhìn không nổi nữa, dứt khoát ôm cô ấy vào trong lòng. "Uống thuốc sẽ lập tức khỏi thôi, đừng đụng."

"Ngứa, em khó chịu lắm."

"Tôi biết tôi biết, chịu khó nhịn một chút."

Trở lại tòa nhà Đông, Cận Hàn Thanh đưa Thương Lục lên lầu thoa thuốc mỡ của bệnh viện, anh ta thật sự không đợi thêm được nữa.

Đừng nói là cánh tay, đến bây giờ ngay cả phía sau lưng Thương Lục cũng có, Cận Hàn Thanh thoa thuốc cho cô ấy, sợ cô ấy khó chịu nên còn cẩn thận thổi trên mấy mảng da bị dị ứng.

Thương Lục bị bất ngờ, phía sau lưng mát lạnh, cô ấy không biết vẻ mặt hiện tại của Cận Hàn Thanh như thế nào, thế nhưng cô ấy lại nhớ đến bộ dạng rối như tơ vò vừa rồi trong bệnh viện của anh ta. Trong ấn tượng của cô ấy, hình như trước giờ đều chưa từng nhìn thấy một Cận Hàn Thanh như vậy, mà tiểu Vu hình như đã rất quen thuộc với hình ảnh này. Nói vậy trong thời gian cô ấy thần trí không rõ anh ta vẫn luôn chăm sóc cô ấy như vậy sao?

Thương Lục ngồi trên giường không nhúc nhích, Cận Hàn Thanh thoa thuốc xong thì giúp cô ấy cầm chiếc áo ngủ bên cạnh mặc vào.

"Tôi đã nói không được mà em lại cứ nhất quyết muốn đi theo, giờ thì hay rồi, ăn phải thứ gì đó không tốt rồi mang một thân mẩn đỏ quay về."

Thật ra đối với Thương Lục thì dù có dị ứng toàn thân cũng đáng, hôm nay gặp được Cố Tân Tân, còn chính tai nghe được những câu nói kia của Thương Kỳ, rất nhiều chuyện trong lòng rốt cuộc cũng đã mơ hồ được sáng tỏ. Lúc cô ấy là người điên bị người ta hại rồi, cũng không thể sau khi khôi phục thần trí còn bị người ta lợi dụng nữa phải không?

"Có đói không?"

Thương Lục mò mẫm cái bụng, khẽ gật đầu.

"Muốn ăn gì?"

Thương Lục mím môi. "Bánh ngọt."

"Không được. Để tôi nói người giúp việc làm bát mì hoành thánh đi."

Thương Lục không lên tiếng, nhìn theo Cận Hàn Thanh đi ra ngoài, không lâu lắm thì bưng một cái bát quay lại. Người đàn ông ngồi trên mép giường, Thương Lục nhìn thấy trong bát bỏ tảo tía và tép khô thì nóng nảy muốn đón lấy khiến cho Cận Hàn Thanh phải vội vàng tránh ra. "Nóng."

"Em đói."

"Đợi một chút." Cận Hàn Thanh cười cầm chiếc thìa, múc một miếng hoành thánh đặt tới miệng rồi kiên nhẫn thổi nguội, Thương Lục nhìn anh ta đến thất thần, đến khi chiếc thìa đột ngột được người đàn ông đưa tới miệng cô ấy.

Thương Lục ngẩn ngơ, Cận Hàn Thanh đón lấy tầm mắt của cô ấy, bỗng nhiên cảm thấy đôi mắt kia tựa như biết nói, trong suốt lại sạch sẽ, đôi ngươi đen bóng còn có hình ảnh phản chiếu của anh ta. Anh ta nhìn đến xuất thần, Thương Lục cũng sợ bị anh ta nhìn ra sơ hở, vội vàng há miệng sau đó cắn chặt chiếc thìa không chịu nhả ra.

Cận Hàn Thanh nhìn vào trong mắt, bất đắc dĩ nhẹ giọng dỗ dành, "Thương Lục, em như thế sẽ không ăn được hoành thánh đâu."

Giọng nói của anh ta ôn nhu cực kỳ, cơ miệng Thương Lục hơi thả lỏng sau đó ngậm lấy hoành thánh chậm rãi nhai. Cận Hàn Thanh cười nói. "Sao lại ăn uống như con nít thế nhỉ?"

Biểu hiện của người đàn ông tràn ngập yêu chiều, khiến cho Thương Lục có chút nghi ngờ người phụ nữ đến tòa nhà Đông náo loạn hôm đó chỉ là giả. Theo lý thuyết thì sau khi cô ấy trở thành người điên Cận Hàn Thanh cũng nên sớm chán ghét cô ấy, dù có là nhớ đến ân tình vợ chồng thì một ngày, một tháng đã là giới hạn, ai có thể hết lòng hết dạ làm được suốt hai năm đây?

Cô ấy có chút nhìn không thấu người đàn ông trước mặt, nếu nói anh ta giả bộ thì cũng không đúng, hiện tại bên cạnh bọn họ chẳng có ai khác, cô ấy thì điên điên khùng khùng, anh ta thật sự không cần phải làm như vậy.

Cho cô ăn xong xuôi, Cận Hàn Thanh đặt chiếc bát lên tủ đầu giường, vì duy trì một động tác quá lâu nên bả vai anh ta có chút đau nhức.

"Tôi đi tắm trước."

Nãy giờ anh ta chỉ lo chăm sóc cho cô ấy nên hẳn là bây giờ trong bụng vẫn trống rỗng.

Thương Lục nằm trên giường, người đàn ông cẩn trọng thả nhẹ bước chân đi vào nhà tắm. Thương Lục mở mắt nhìn chằm chằm trần nhà, đây là nhà của cô ấy, cô ấy phải là người quen thuộc nó hơn ai hết, thế nhưng Thương Lục luôn cảm thấy có gì đó không đúng, thậm chí khi một một mình nằm ở chỗ này cũng khiến cô ấy cảm thấy hoảng hốt, cảm giác cô độc như cả một tòa nhà Đông rộng lớn này không có một hơi người.

Cận Hàn Thanh tắm xong đi ra, Thương Lục nhắm hai mắt giống như đã ngủ say, uống thuốc vào rồi có lẽ là cũng đã dễ chịu hơn không ít. Cận Hàn Thanh cẩn thận nằm xuống bên cạnh sau đó đưa tay ôm lấy eo cô ấy, anh ta ngắm nhìn khuôn mặt ngủ say của Thương Lục, nhất thời không kìm lòng được nhổm người dậy, chỉ là bờ môi mỏng vừa mới chạm đến vành tai cô ấy thì đã vội vàng thả tay.

Suýt chút nữa anh ta quên mất bây giờ cô ấy vẫn còn đang nổi mẩn dị ứng, thật khó khăn mới ngủ thiếp đi, anh ta cứ như vậy mà đánh thức dậy không khéo sẽ khiến cô ấy ầm ĩ thêm nửa ngày nữa.

Hai vai cứng ngắc của Thương Lục rốt cuộc cũng hơi thả lỏng, mãi đến khi nghe thấy tiếng hít thở đều đều của Cận Hàn Thanh mới yên tâm thiếp đi.

Thương Kỳ về đến nhà liền nhốt mình vào trong phòng, Thương phu nhân đứng ngoài gõ cửa. "Kỳ Kỳ, sao rồi? Hai đứa đi trên đường đã nói chuyện gì thế?"

Thương Kỳ ôm cánh tay bị cửa kẹp vẫn đau đớn đến nhức nhối, cô ta ngồi trên mép giường, Thương phu nhân còn đang gõ cửa.

Cô ta rốt cuộc không thể kìm nén thêm nữa, "Mẹ, mẹ đừng hỏi nữa."

"Thế là thế nào?" Thương phu nhân nhận ra giọng của cô ta khác lạ, "Không phải công tử Cát gia đưa con về sao? Cậu ta hình như rất có cảm tình......"

Thương Kỳ bịt chặt tai nằm phịch xuống, Thương phu nhân muốn mở cửa, lại phát hiện cửa đã bị khóa trái.

Con gái đã lớn, có quá nhiều chuyện không chịu nói với bà ta nữa, Thương phu nhân không thể làm gì khác là quay về phòng mình.

Lỗ tai Thương Kỳ rốt cuộc cũng được yên tĩnh một chút, thế nhưng đầu cô ta đã gần muốn nổ tung. Mấy tấm ảnh ngày hôm nay nếu như bị phát tán ra ngoài, nhất định cô ta sẽ trở thành trò cười cho toàn bộ Lục Thành, đến lúc đó đừng nói là Cận Ngụ Đình, ngay cả những người không bằng Thương gia cũng sẽ cười nhạo, không nhìn cô ta vào mắt.

Cô ta thật sự hết cách rồi, lúc này cũng chỉ có thể tìm Cố Tân Tân thương lượng.

Thế nhưng Cố Tân Tân hận cô ta muốn chết, thật khó khăn mới có một cơ hội như vậy sao có thể dễ dàng buông tha đây?

Cố Tân Tân lên lầu, Tu Tư Mân vào thư phòng xử lý công việc, cô vốn là nghĩ đi tắm rồi đi nằm thả lỏng một chút, lại không ngờ nhận được điện thoại của Thương Kỳ.

Dù cô không lưu số của Thương Kỳ nhưng lúc trước quan hệ của bọn họ tốt như vậy, nhìn thấy dãy số này cô vẫn có thể nhận ra.

Cố Tân Tân biết mục đích gọi đến của cô ta, cô đứng lên đi về phía ban công, nhận điện thoại, "A lô."

"Cố Tân Tân, tôi muốn nói chuyện với cô."

"Nói chuyện gì?" Cố Tân Tân cười khẽ. "Tôi đã in đám ảnh đó ra rồi."

"Cô tốt nhất ngay lập tức thu lại ý định đó cho tôi, nếu cô không muốn mình được mọi người biết đến thì đừng có tung đám ảnh đó ra ngoài."

Cố Tân Tân gõ nhẹ trên lan can. "Thương nhị tiểu thư có cách gì cho tôi được mọi người biết đến sao?"

"Bây giờ cô có Tu Tư Mân làm chỗ dựa nên quên mất Kiều Dư rồi phải không?"

Động tác trên đầu ngón tay của Cố Tân Tân hơi dừng lại, "Là sao, cô cũng biết Kiều Dư?"

"Tôi đương nhiên là không quen, việc đó cũng không phải tôi làm, thế nhưng video phát sóng trực tiếp kia tôi đã xem từ đầu đến cuối, ngay cả bản sao cũng đã giữ lại. Dù nó đã được Cận Ngụ Đình xử lý, cũng không còn nhiều người bàn luận về chuyện này, thế nhưng nếu như bây giờ tôi công khai nó ra ngoài thì cô nghĩ nó có thể gây ra ầm ĩ đủ lớn không?"

Cố Tân Tân xoay người, nhẹ nhàng dựa lưng về sau. "Cô cho là tôi sẽ để tâm chuyện nhỏ nhặt này? Cô thích thì cứ tùy cô đi, phát sóng trực tiếp lúc đó có không ít người xem, tôi cũng không làm việc gì trái với lương tâm thì sao phải sợ?"

"Có thể là vì thời gian đã khá lâu rồi nên cô cũng đã quên mất. Lúc đó cô ở ngay trước ống kính bị người ta chửi rủa đến nhục nhã, còn bị ép thừa nhận bản thân là một người ái mộ hư vinh, quyến rũ người có tiền.Những câu nói kia cũng là chính miệng cô nói ra, bây giờ cô còn thành lập công ty, lại thật sự không quan tâm đến chuyện bê bối này sao?"

Cố Tân Tân không nói gì, Thương Kỳ thấy đầu dây bên kia trầm mặc thì trong lòng bắt đầu dấy lên một tia hi vọng, "Còn ba mẹ cô nữa, bọn họ không biết không hiểu cũng không tiếp xúc với phát sóng trực tiếp là gì, nhưng tôi đảm bảo sau khi tung video này ra ngoài sẽ để cho bọn họ nhìn thấy được. Không phải cô cũng đang tìm khắp nơi người hợp tác sao? Cô không lo chuyện này sẽ bị người ta biết được?"

Cố Tân Tân cười lạnh, "Thương Kỳ, hóa ra ngay bắt đầu từ lúc đó cô đã quan sát nhất cử nhất động của tôi?"

Đã lúc này rồi Thương Kỳ cũng không cần phải tiếp tục giấu diếm làm gì. "Đúng, thế nên tôi biết rất nhiều chuyện của cô. Cố Tân Tân, cô tiêu hủy những bức ảnh kia đi, tôi đảm bảo sau đó cũng sẽ không tiếp tục làm gì cô, vậy có được không?"

"Cô hại tôi thành như vậy, bây giờ nói xóa là xóa sao?"

"Rốt cuộc cô còn muốn sao? Chẳng lẽ cô không sợ sẽ bị Tu Tư Mân nhìn thấy? Không sợ anh ta thấy cô bẩn? Đến lúc đó tôi nổi tiếng, cô cũng sẽ được nổi tiếng......"

Cố Tân Tân ngắt ngang lời cô ta, "Tôi không sợ, dẫu gì thì tôi cũng đã kết hôn rồi, danh dự hay trong sạch gì đó với tôi cũng không có quan trọng như cô đang chờ được gả đi. Hơn nữa hiếm khi được thấy Thương nhị tiểu thư sợ hãi thành cái bộ dạng đó khiến cho tôi cực kỳ cao hứng. Thế nhé, hẹn ngày mai."

"Cố Tân Tân!" Thương Kỳ rốt cuộc cũng bùng nổ, "Tôi nói được làm được, cô......"

Cố Tân Tân kết thúc cuộc trò chuyện, để lại cho Thương Kỳ mấy tiếng tút dài, lúc cô ta gọi lại đã không còn ai muốn nghe máy.

Thương Kỳ bải hoải ngồi xuống, hiện tại cô ta đúng là chỉ có thể ôm hi vọng Cố Tân Tân chỉ đang mạnh miệng, dù sao nếu như cô ta công bố video kia thì đối với cô cũng không có lợi, cô thật sự không cần phải làm vậy.

Dù là thế thì Thương Kỳ vẫn đi lục lại video kia, lại xem lại thêm mấy lượt.

Nếu như ngày mai những tấm ảnh kia thật sự bị tung ra bên ngoài thì cô ta cũng không thể không cắn trả Cố Tân Tân.

Ngày hôm sau.

Thương Kỳ bị tiếng gõ cửa ầm ầm đánh thức, cô ta ngay lập tức ngồi bật dậy, trong lòng không khỏi cả kinh, thấy được Thương Dư Khánh đã đẩy cửa tiến vào.

Cô ta còn chưa kịp nghĩ gì, chỉ thấy Thương phu nhân đi sát phía sau ông ta, mắt thấy Thương Dư Khánh vung tay lên muốn đánh tới thì vội vàng ôm lấy cánh tay ông ta. "Chồng à, đừng như vậy. Có chuyện gì từ từ rồi nói."

"Còn nói cái gì nữa?" Thương Dư Khánh giận dữ, một tay kia chĩa thẳng về phía Thương Kỳ, "Ba không ngờ con lại không có chút tự trọng gì như vậy, mới gặp người ta lần đầu tiên đã......"

Đôi mắt Thương phu nhân đỏ ửng, nhìn qua giống như còn chưa tiếp nhận sự thật này. "Chồng à, nói không chừng là có hiểu lầm gì đó, ông nghe Kỳ Kỳ giải thích đã."

"Giải thích cái gì nữa? Bọn họ là cùng nhau lên xe phải không? Con bé sau đó còn bị người ta ném xuống xe phải không? Có phải lúc con bé ngã nhào xuống đất quần áo còn xộc xệch hỗn loạn?"

Vành mắt Thương Kỳ ửng đỏ, Cố Tân Tân quá giỏi rồi, cô ta không ngờ cô lại thật sự dám tung những tấm ảnh kia ra ngoài.

"Ba, là người kia muốn quấy rối con, con cự tuyệt anh ta liền đuổi con xuống xe......"

"Con tự mình đi đọc những lời bình kia đi, bọn họ nói con đầu hoài tống bão(*),bị người ta chơi xong còn bị ném ra giữa đường. Sao ba lại sinh ra một đứa con gái như con chứ?"

(*)Chỉ những người ôm ấp yêu thương người khác chỉ vì muốn nhờ đó mà thực hiện mục đích của mình

Thương phu nhân nóng nảy muốn kéo Thương Dư Khánh ra ngoài, Thương Kỳ lúc này dù là nói thật nhưng cũng không có ai tin lời cô ta, bọn họ chỉ tin vào những gì mắt thấy.

Thương Dư Khánh đẩy Thương phu nhân ra, tiến lên cho Thương Kỳ một cái tát.

Cô ta ngã lăn ra giường, bụm má không đứng lên nổi. Thương phu nhân đau lòng không thôi, thật vất vả mới kéo được Thương Dư Khánh ra ngoài.

Thương Kỳ vội vàng đứng dậy lấy điện thoại, ngay lập tức thấy được những dòng tít bắt mắt kia. Báo chí chính là như vậy, ghim thêm ảnh vào vẫn chưa thấy đủ, còn thích thêm mắm dặm muối, như hận không thể đưa cô ta vào chỗ chết.

Thương Kỳ cắn răng, nếu đã vậy thì cô ta cũng không cần giữ lại video kia của Cố Tân Tân làm gì, cô đã thích được nổi tiếng như vậy thì cứ cho cô thỏa mãn đi.

Thương Kỳ liên lạc một trang web, gửi video trong tay mình cho phía bọ.

Cố Tân Tân ngồi trong phòng làm việc, thấy những tấm ảnh của Thương Kỳ nhanh như một cơn gió được đưa lên đầu trang, đúng là cảm thấy rất sảng khoái, rất hả hê.

Thế nhưng trong lòng cô cũng có chút bất an, cuộc sống hiện tại của cô rất tốt, cô cũng rất hài lòng với nó, nếu như video đó lần thứ hai bị tung ra ngoài thì cô nhất định phải bình tĩnh giải quyết cho triệt để.

Tu Tư Mân chưa từng hỏi cô những chuyện trước kia, nhưng ở Lục Thành cô cũng có không ít bạn bè người thân. Đã là con người thì sẽ biết xấu mặt, Cố Tân Tân vốn cho sự việc lần đó đã sớm qua đi, thế nhưng ngàn vạn lần cô cũng không nghĩ được nó lại như một hạt mầm chôn trong bóng tối ngày ngày chờ được nảy mầm như thế.

Cô thấp thỏm mất nửa ngày, thế nhưng hết lần này đến lần khác tải lại mấy trang web đều không thấy bất kỳ một tin tức gì.

Chuyện của Thương Kỳ đã bị truyền ra toàn Lục Thành, cô ta hẳn đã cũng đã biết rồi, dựa theo tính tình của cô ta không thể không cắn một phát trả lại cô. Thế nhưng đến tận bây giờ vẫn không thấy cô ta động thủ là còn chờ gì đây?

Cố Tân Tân bị thời gian chờ đợi giày vò không ít, thà rằng cô ta cứ dứt khoát tung ra còn tốt hơn là cô cứ thấp thỏm ngồi đây đề phòng.

Đến trưa Thương Kỳ rốt cuộc cũng đã có chút đứng ngồi không yên, video đã gửi cho đối phương, người bên kia cũng đã phản hồi sẽ biên tập lại trong vòng một tiếng, nhưng thế nào mà đến tận bây giờ vẫn không có tin tức gì?

Lòng cô ta như lửa đốt, dứt khoát liên lạc lại cho trang web.

Thương Kỳ có wechat của đối phương, trực tiếp gọi đi.

Bên kia rất nhanh nhận điện, Thương Kỳ lo lắng hỏi. "Sao còn chưa đăng lên?"

"Chỉ sợ là không đăng được nữa."

"Vì sao?"

"Nội dung trong video đều phải được cấp trên kiểm duyệt qua, ba lần gửi đi đều bị từ chối, vừa rồi tôi hỏi thì boss nói là có người không cho đăng."

Thương Kỳ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, "Ai lại rảnh rỗi quản nhiều chuyện như vậy?"

"Là Cửu gia, ngài ấy đã nói bên nào dám đăng sẽ lập tức cho đóng cửa, ai dám ăn nói linh tinh sẽ cho kẻ đó đi hít gió tây bắc. Tôi khuyên cô cũng đừng cố làm gì, đối với cô không có chỗ nào tốt."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.