Chương trước
Chương sau
Dịch: CP88

***

"Thế lực phía sau tên họ Tu kia bí ẩn không rõ ràng, tớ không dám động. Nhưng tớ vừa mới lập ra hàng loạt kế hoạch phát triển Danh Động Mạn vậy mà đã bị Cố Tân Tân động thủ với người dưới tay tớ phá hủy hết cả, tớ......"

Cận Ngụ Đình quét mắt qua, Tiêu Tụng Dương không dám tiếp tục nói nữa.

"Cậu nghĩ đối phó với Cố Tân Tân, Tu Tư Mân sẽ khoanh tay đứng nhìn sao?"

Tiêu Tụng Dương lầm bầm, "Cậu khoanh tay đứng nhìn là được."

Người đàn ông đưa tay qua cầm ly rượu, "Tôi cũng có món nợ phải tính toán với cô ấy, chờ tôi tính xong sẽ đến lượt cậu."

"Cậu và cô ấy thì có cái món nợ gì?"

Cận Ngụ Đình không nói chi tiết, nhưng nếu như tính món nợ kia vào thì có phải là có thể tính cả đời không?

Thương Kỳ ngồi ở bàn phía xa, người đàn ông bên cạnh vồn vã niềm nở, có thể coi là biết ăn nói, thế nhưng suy nghĩ của cô ta đã sớm bay xa không còn ở tại chỗ rồi.

Bây giờ cô ta muốn vào Cận gia sợ là đã là chuyện không thể, dù có Cận Ngụ Đình đồng ý thì Cận Hàn Thanh cũng sẽ phản đối kịch liệt.

Vốn dĩ Cận Hàn Thanh cũng rất quý cô ta, cho phép cô ta luôn được tự do ra vào tòa nhà Đông, nếu không vì ngày đó chuyện bánh ngọt bị lộ tẩy thì bây giờ cô ta cũng không phải chật vật thế này!

Khi ấy cô ta muốn trút giận lên Thương Lục cũng là bởi vì câu nói của Cận Ngụ Đình ngày hôm đó ở Thương gia, lúc đó là cô ta phẫn hận không kìm nén lại được nên mới ôm suy nghĩ may mắn làm ra chuyện đó, dù sao thì trước đây cũng chưa từng bị phát hiện.

"Thương Kỳ?" Người đàn ông không thấy cô ta nói lời nào thì ngồi cạnh khẽ gọi.

Thương phu nhân vội vàng đẩy cánh tay Thương Kỳ, lại quay sang tiếp lời người đàn ông đó. "Thương gia chúng tôi dạy dỗ nghiêm khắc, Kỳ Kỳ còn nhỏ nên trước đây cũng chưa từng nghiêm túc nói chuyện yêu đương bao giờ. Tuy là cũng có người giới thiệu cho vài mối hôn nhân nhưng sau một vài lần gặp gỡ cảm thấy không thích hợp nên con bé nhất quyết không chịu, còn chưa đến được giai đoạn bàn luận chuyện cưới nữa."

Người đàn ông nghe vậy thì càng hài lòng, "Bây giờ người có phẩm hạnh như Thương tiểu thư đúng là không còn nhiều."

Thương Kỳ cong môi, không ngay lập tức từ chối ý tốt của người đàn ông đó, dù bây giờ cô ta không thích anh ta thì cũng phải tìm cho mình một cái lốp xe dự phòng, tương lai dù sao cô ta cũng sẽ phải kết hôn. Thương phu nhân nói không sai, nhân lúc cô ta còn có thể chọn lựa thì phải giữ lấy người có điều kiện tốt nhất buộc bên người.

"Thương tiểu thư, tôi có chuẩn bị một món quà cho em."

Thương Kỳ nắm chặt tay cầm của chiếc túi xách trên đùi, người đàn ông lôi từ trong túi quần ra một hộp trang sức khéo léo tinh xảo. "Lần đầu gặp mặt nên cũng không biết em thích gì. Đây là chút lòng thành, hi vọng em sẽ thích."

Thương Kỳ liếc nhìn logo trên hộp trang sức, biết được đồ trong đó nhất định có giá trị không nhỏ.

Chỉ là lúc cô ta ở nhà cũng không để tâm lắm đến chuyện này, thế nên đừng nói là quà gặp mặt, đến chính cô ta còn không chuẩn bị tâm lý gì cả.

"Cám ơn." Thương Kỳ nhận lấy, "Nhưng món quà này quá có giá rồi."

"Chỉ cần nó có thể xứng với em thì bao nhiêu cũng đáng."

Ngón tay Thương Kỳ đặt trên hộp trang sức vuốt nhẹ, "Em cũng chuẩn bị một món quà cho anh, chỉ là phải một lát nữa mới có thể đưa cho anh được."

"Thương tiểu thư đúng là có lòng."

Lần đầu tiên gặp mặt Thương Kỳ cũng không muốn chiếm lợi của anh ta, cô ta và người đàn ông đó nói chuyện với nhau vài câu sau đó cô ta lấy cớ gọi điện thoại đi ra ngoài.

Cố Tân Tân nhìn thấy cô ta đứng lên, cô cũng đi theo ra ngoài.

Trong ngày thường Thương Kỳ hay mua đồ nên có không ít phương thức liên lạc với nhân viên của các cửa hàng, cô ta nhanh chóng tìm một số rồi gọi điện dặn dò nhân viên bán hàng chọn loại ví da mới nhất mang tới.

Cố Tân Tân thấy Thương Kỳ sau khi kết thúc cuộc trò chuyện còn cúi đầu làm gì đó, hẳn là trả tiền. Mua gấp như vậy, xem ra người hôm nay đến gặp mặt rất hợp khẩu vị của cô ta.

Cố Tân Tân thấy Thương Kỳ quay về thì cũng chuẩn bị trở về chỗ, thế nhưng lúc quay đầu lại suýt đụng phải một bức tường thịt.

Trong tích tắc sau khi nhìn rõ ràng đối phương, gần như toàn bộ tức giận đều hiện lên khuôn mặt Cố Tân Tân, "Sao lại là anh?"

Cô đi tới đâu anh liền theo tới đó, sao cứ có cảm giác giống như bị thuốc cao bôi trên da chó trét lên người, muốn kéo ra cũng không kéo nổi?

"Em ở đây làm gì?"

Đôi mắt linh hoạt của Cố Tân Tân hơi đảo, "Hít thở không khí trong lành nha."

"Lừa người, em nghĩ là tôi không biết?"

Cố Tân Tân quét mắt về phía anh. "Đừng nói là trong mắt anh chỉ có tôi đấy nhé? Ngay cả tôi đi ra ngoài hít thở cũng phải theo, lẽ nào anh không nhận ra đến chồng tôi còn không quản tôi nhiều như vậy sao?"

Cận Ngụ Đình nghe vậy thì sắc mặt trở nên khó coi, "Ai quản em? Tôi chỉ là trùng hợp ra ngoài hút điếu thuốc thôi."

Cố Tân Tân xua xua tay trước mũi, "Hút thuốc? Mùi thuốc lá đâu sao không thấy?"

"Còn không phải là vì nhìn thấy em lén lút trốn ở đây, biết chẳng có chuyện gì tốt lành nên mới đến xem một chút sao."

"Tôi phải đi vào."

"Cố Tân Tân, em lại đang giở trò quỷ gì hả?"

Cô hơi nhấc cằm nhìn thẳng vào mắt Cận Ngụ Đình, "Tôi nghe không hiểu anh đang đứng đó nói cái gì."

"Lúc Thương Kỳ gọi điện thoại đi tôi đã đứng ở đây rồi, nếu như bây giờ tôi qua đó nhắc nhở một tiếng nói không chừng việc em muốn làm sau đó sẽ làm không xong."

Tia sáng trong mắt Cố Tân Tân hơi tối lại, "Anh còn biết tiếp theo tôi sẽ làm gì cơ à?"

"Tôi hiểu rõ em lắm, nếu không phải vì em muốn chỉnh người thì sẽ không đứng ở chỗ này."

Cố Tân Tân cười lạnh. "Vậy thì anh cứ đi nói cho cô ta đi, dù sao chuyện Thương Lục té ngã mấy người đều đã khẳng định tôi làm rồi, đoán chừng sau khi trừng phạt tôi cũng sẽ không còn quan tâm gì nữa."

Huyệt thái dương Cận Ngụ Đình bắt đầu đau nhức, cô chỉ cần nói đến câu thứ ba là lôi Thương Lục vào, cô không đốp lại anh như thế thì không chịu được phải không?

"Nhân lúc tôi chưa ra tay anh mau đi tìm Thương Kỳ đi chứ?" Cố Tân Tân khoanh hai tay trước ngực, "Anh xem, chúng ta cũng chỉ có thể trốn ở nơi tối tăm này trò chuyện, giống như quan hệ lúc trước......"

"Lúc trước chúng ta có bị người ta không nhận ra sao?"

"Ồ, hóa ra anh cũng nhận thức được bây giờ người ta không nhận ra rồi đấy," Cố Tân Tân đi lướt qua Cận Ngụ Đình, "Thế nên không thấy mặt mới là tốt nhất."

"Cố Tân Tân, em khoa trương như vậy, thật sự không biết sợ là gì sao?"

"Tôi không hề khoa trương."

Cận Ngụ Đình nhìn chăm chú bóng lưng Cố Tân Tân, "Em đào của Tiêu Tụng Dương một góc tường sâu như vậy, tôi đã nói với em rồi, cậu ta sẽ không tha cho em."

Bước chân của Cố Tân Tân hơi dừng lại, cô thông minh đến thế nào chứ, nghe anh nói một câu đó liền nắm được đầu mối. Cố Tân Tân xoay người đối mặt với anh, "Anh ta sẽ trả đũa tôi?"

"Đúng."

"Vậy tôi cũng có cách khác."

Cận Ngụ Đình không nhịn được tiến lên một bước, "Em yên tâm, tôi sẽ không để cho cậu ta hại em."

Cố Tân Tân bày ra vẻ mặt đột nhiên tỉnh ngộ, "Hóa ra là Cửu gia nể tình cũ của chúng ta nên muốn bảo đảm cho tôi?"

"Làm sao, em không tin?"

"Tin, dĩ nhiên là tôi tin." Dù sao hiện tại Cố Tân Tân cũng không có thời gian mà phòng bị Tiêu Tụng Dương, "Cửu gia nhất ngôn cửu đỉnh, ở Lục Thành hô phong hoán vũ, tôi tin tưởng Tiêu Tụng Dương sẽ không động được đến tôi."

"Em...... Nghe tôi nói những lời này xong cũng không có gì muốn nói sao?"

Cố Tân Tân hơi nhúc nhích khóe miệng. "Cám ơn."

Cô bỏ lại hai chữ đó rồi xoay người rời đi, Cận Ngụ Đình nhìn theo bóng lưng cô. Anh luôn muốn tìm cơ hội nói thêm với cô vài câu, thế nhưng Cố Tân Tân lại luôn tránh anh như tránh thú dữ, cảm giác này thật sự rất tồi tệ.

Tống Vũ Ninh đứng bên ngoài canh, nhìn thấy một chiếc xe taxi ngừng lại, một cô gái từ trong xe vội vàng bước ra.

Chính là cô ta, bởi vì Thương Kỳ gấp gáp muốn có luôn nên nhân viên đó đến quần áo cũng không kịp thay liền trực tiếp gọi xe đến đây.

Tống Vũ Ninh nhìn cô ấy nói gì đó với tài xế taxi, hẳn là nói ông ấy đợi mấy phút.

Cô gái đó vội vàng lấy điện thoại ra gọi điện thoại, Tống Vũ Ninh thấy vậy thì bước nhanh về phía trước, trong khoảnh khắc hai người lướt qua nhau Tống Vũ Ninh đụng mạnh vào bả vai cô ấy. Chiếc hộp cô ta cầm trên tay rơi xuống mặt đất, cả thứ đồ bên trong cũng bị văng ra.

Tống Vũ Ninh lập tức dừng lại, áy náy nói, "Xin lỗi."

Điện thoại của cô gái đó cũng đã có người nhận, "A lô, Thương tiểu thư, đồ tiểu thư dặn dò tôi đã mang đến đây ạ."

Tống Vũ Ninh ngồi xổm xuống nhặt ví tiền lên, sau đó lại dè dặt ngẩng đầu lên nhìn về phía cô gái đứng đối diện, "Xin lỗi nhé."

Đối phương cũng không nghe lọt lời cô ấy. "Được, tôi sẽ chờ tiểu thư ngoài cửa."

Tống Vũ Ninh nhanh chóng nhét thứ trong tay vào ví, gấp nó lại sau đó cẩn thận bỏ chiếc ví vào hộp.

Nhân viên bán hàng kết thúc trò chuyện, Tống Vũ Ninh đứng lên, cầm chiếc hộp đưa cho người đối diện, "Thật ngại quá, tôi đang có chút việc gấp."

"Không sao." Nhân viên bán hàng nhận lấy, may là không phải thứ đồ gì dễ vỡ. "Sau này đi ngoài đường cẩn thận một chút."

"Thật ngại quá." Tống Vũ Ninh nói xong, bước nhanh rời đi.

Thương Kỳ lén lút đi ra, nhìn trái phải một vòng sau đó mới đi đến trước mặt nhân viên bán hàng, không nhiều lời liền nhận lấy chiếc túi giấy sau đó nhét chiếc hộp đựng ví tiền vào trong túi xách của mình. "Cô mau đi đi."

"Vâng."

Thương Kỳ trở lại bàn tiệc rồi ngồi xuống chỗ của mình, sau khi nói chuyện cùng người đàn ông bên cạnh vài câu thì đem quà cất trong túi ra đưa cho anh ta.

Thương phu nhân thấy vậy thì vô cùng vui vẻ, người đàn ông cũng là dáng vẻ yêu thích không thể buông tay.

Tiệc tan, tên đàn ông đó mượn cớ đi vào nhà vệ sinh một chuyến, anh ta lấy hộp quà đó ra, phát hiện quà là ví tiền, mở ra nhìn lại thấy được một thứ đồ khác kẹp bên trong.

Đôi mắt anh ta lóe sáng, giống như có một ngọn lửa đang không ngừng nhảy nhót.

Cố Tân Tân thi thoảng lại quan sát động tĩnh phía Thương Kỳ bên kia, Tu Tư Mân đều nhìn vào trong mắt, "Cả một tối đôi con ngươi của em đảo qua đảo lại chưa có một giây dừng lại, nhìn cái gì thế?"

Cố Tân Tân quay đầu lại nhìn anh ta, "Không lẽ con ngươi của anh có thể không động hả?"

Tu Tư Mân khẽ cười thành tiếng. "Nhìn tình hình thì có vẻ là em đang muốn dạy dỗ ai đó rồi."

"Nào có." Cố Tân Tân hờn dỗi, đánh nhẹ lên bả vai hắn. "Em ở trong mắt anh lại xấu xa vậy sao?"

"Không phải xấu xa, là quá lanh."

"Em sẽ coi đó là lời khen nha."

Cố Tân Tân liếc nhìn Cận Ngụ Đình ngồi cách đó không xa, anh cũng chỉ là thuận miệng nói ra lời đó, xem ra cũng không có ý định nhắc nhở Thương Kỳ.

Tin nhắn của Tống Vũ Ninh vừa mới gửi đến điện thoại của cô, một tay Cố Tân Tân chống gò má, lúc này đã không còn tâm tư mà ăn uống nữa.

Thương Kỳ chuẩn bị về nhà, công tử Cát gia nhìn thấy lập tức đuổi theo đi đến cạnh người cô ta, "Tôi đưa em về."

"Không cần ạ," cô ta nhẹ giọng từ chối, "Em đi cùng ba mẹ về là được rồi."

"Vẫn là tôi đưa em về đi, có thể trò chuyện thêm một chút nữa."

Thương phu nhân cười nói với Thương Kỳ, "Lúc này đã không còn sớm, mẹ và ba con đi thăm chị con xem con bé thế nào rồi. Con chơi cho thỏa thích đi rồi về."

Thương Kỳ khẽ gật đầu, người đàn ông không giấu được vẻ mặt vui mừng, "Đi thôi."

Hai người một trước một sau đi về phía bãi đỗ xe, người đàn ông đó giúp cô ta mở cửa chỗ ngồi cạnh ghế tài xế, Thương Kỳ nói cảm ơn rồi ngồi xuống.

Chiếc xe màu đen rất nhanh đi ra khỏi bãi đỗ xe, nhanh chóng hòa vào bóng đêm. Thương Kỳ vuốt tóc về sau tai, để ý thấy chiếc xe mới đi được nửa đường đã ngừng lại ở ven đường.

Thương Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, bên cạnh là một công viên nhỏ, hiện tại đã muộn nên bốn phía yên tĩnh không một bóng người.

"Chuyện này......"

Thương Kỳ vừa muốn mở miệng thì bàn tay đã bị người đàn ông đó nắm chặt, cô ta muốn rụt tay về, lại bị đối phương càng siết chặt hơn.

"Anh làm gì vậy?"

Người đàn ông cởi dây đai an toàn rồi nghiêng người ôm cô ta, Thương Kỳ bị bất ngờ, đối phương hôn lên môi cô ta, lúc này cô ta rốt cuộc đã không nhịn được la hét. "Á, rốt cuộc anh muốn làm gì?"

"Đã là lúc nào rồi còn xấu hổ?" Người đàn ông đó há miệng thở hổn hển, "Để cho tôi hôn em trước đi, lát nữa tôi sẽ tìm một khách sạn tốt nhất có được không? Không thì đến nhà tôi cũng được."

Thương Kỳ hoàn toàn bị anh ta làm cho ngơ ngác, tên công tử Cát gia này sao đột nhiên lại giống như biến thành người khác vậy? Vừa rồi rõ ràng vẫn là một bộ dạng nho nhã lễ độ, không lẽ đều là giả bộ?

"Đừng như vậy, anh buông tôi ra đi."

"Thương Kỳ, em làm sao thế?"

Thương Kỳ chống tay trước ngực anh ta. "Tôi muốn về nhà."

"Lát nữa tôi sẽ đưa em về."

Thương Kỳ sợ đến mức vội vàng đưa tay ra muốn mở cửa xe, thế nhưng cánh cửa đã bị khóa trái, "Anh đừng động vào tôi."

Sắc mặt công tử Cát gia cũng trở nên khó coi, "Em còn bẽn lẽn rụt rè với tôi làm cái gì, muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt? Chúng ta đều là người trưởng thành cả rồi, sao có thể tránh được việc này phải không?"

Thương Kỳ đập tay lên cửa xe. "Anh đừng có chạm vào tôi."

Người đàn ông tiến lên lôi kéo quần áo của cô ta, nửa người trên đè lên Thương Kỳ không cho cô ta cơ hội phản kháng, "Được rồi, đừng ngại."

"Tôi...... không phải, anh đừng chạm vào tôi!" Giọng nói của Thương Kỳ sắc bén, người đàn ông vẫn liên tiếp hôn lên mặt cô ta, dưới tình thế cấp bách cô ta chỉ có thể vung tay đánh về phía anh ta. Cát công tử kia hoàn toàn bị cô ta chọc giận, ngồi trở lại ghế tài xế, "Vậy món quà em đưa cho tôi rốt cuộc là có ý gì hả?"

"Đó cũng chỉ là quà đáp lễ, sao anh...... sao anh lại động tay động chân?"

"Đáp lễ?" Người đàn ông hừ lạnh, móc ra chiếc ví tiền Thương Kỳ tặng, mở ra sau đó lấy thứ đồ bên trong đưa đến trước mặt Thương Kỳ, "Thứ này thì sao? Em đừng có nói với tôi là không phải em bỏ vào đấy!"

Hai mắt Thương Kỳ trợn trừng, sao trong ví tiền lại có thể có bao cao su? Cô ta hoảng loạn muốn giải thích. "Tôi không biết, tôi thật sự không biết."

"Quà là em tặng tôi, bây giờ em lại nói với tôi là em không biết?"

Thương Kỳ thật sự hoàn toàn không biết đây là chuyện gì, "Tôi không bỏ."

Sắc mặt tên đàn ông đó càng ngày càng lạnh, "Thương tiểu thư quả nhiên là người thủ đoạn, em đưa thứ này không phải là muốn ám chỉ chuyện tình yêu nam nữ sao. Thôi nào, chuyện này cũng hết sức bình thường thôi, tôi đối với em cũng có hảo cảm, sau khi chúng ta hiểu rõ triệt để đối phương lại tiếp tục từ từ tìm hiểu nhau không phải là càng tốt hơn sao?"

Hai tay Thương Kỳ chắn trước ngực, khuôn mặt lộ vẻ kinh hãi, "Anh đừng hiểu lầm, thứ này thật sự không phải là tôi bỏ vào."

Đáy mắt tên đàn ông thấp thoáng nét hung ác, "Ý cô là nó tự mình chui vào?"

"Nhất định là có người muốn hại tôi, thật đấy." Thương Kỳ không dám tới gần tên đàn ông, "Anh đưa tôi về nhà trước có được không?"

Ngực tên đàn ông phập phồng, "Thương tiểu thư, thời gian của mọi người đều quý báu, hôm nay cô chơi đùa với tôi như vậy không cảm thấy mình hơi quá phận rồi sao?"

"Tôi chưa bao giờ chơi đùa với ai cả. Tôi đã nói rồi, là có người muốn hại tôi, sao tôi có thể ngay trong lần đầu tiên gặp mặt đã đưa thứ này......" Thương Kỳ cũng tức giận, "Cho tôi xuống xe!"

Giọng điệu của cô ta rất không tốt, người đàn ông đập tay lên vô lăng, "Thật nực cười."

Thương Kỳ không dám tiếp tục chọc giận anh ta nữa, "Chuyện tình cảm cần từ từ bồi dưỡng, chúng ta trước tiên vẫn là......"

"Thương tiểu thư, tôi thấy là mình không với nổi cô. Chuyện ngày hôm nay ầm ĩ thành thế này, cô nói hiểu lầm thì cứ cho là hiểu lầm đi, chỉ là tôi đoán hiểu lầm như vậy hẳn là cũng thường xuyên xuất hiện trên người cô lắm nhỉ?"

"Anh có ý gì?"

Người đàn ông mở khóa cửa xe ra. "Không tiễn."

Thương Kỳ vội vàng đẩy cửa xe, chân còn chưa kịp chạm đến đất đã bị người phía sau đẩy mạnh. Cô ta chật vật ngã nhào, quần áo xộc xệch bò lồm cồm trên mặt đất.

Tiếng bánh xe chói tai ma sát với mặt đất truyền vào trong tai cô ta, Thương Kỳ vừa muốn bò dậy thì lại nghe được tiếng phanh xe dừng lại. Cô ta khẽ nhấc mi mắt, nhìn thấy cửa sổ của chiếc xe kia chậm rãi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của Cố Tân Tân.

Cố Tân Tân cầm điện thoại quay về phía cô ta chụp liên tiếp mấy tấm ảnh, "Thật thú vị nha, Thương nhị tiểu thư đây là vừa mới lén lút làm xong chuyện không minh bạch với người ta rồi bị tống xuống xe sao?"

"Cố Tân Tân, đừng có nói hươu nói vượn."

"Tôi đâu có nói bậy a, bằng chứng đều ở chỗ này nè." Cố Tân Tân nói xong liền quơ quơ chiếc điện thoại trên tay về phía cô ta.

Thương Kỳ bừng tỉnh. "Hóa ra là cô."

"Tôi không hiểu lắm cô đang nói cái gì."

Xe của Cát công tử đã đi xa, Thương Kỳ nhanh chóng sửa sang lại quần áo, Cố Tân Tân nhìn cô ta, "Thương nhị tiểu thư không vào được Cận gia thì cũng không đến nỗi phải bụng đói ăn quàng vậy chứ, ít nhất hãy đến khách sạn thuê phòng, tôi nói có đúng không?"

"Cố Tân Tân!" Thương Kỳ phẫn hận đứng dậy, Tu Tư Mân ấn nút bên cạnh để cho cửa kính kéo lên, vừa đúng kẹp lấy cánh tay Thương Kỳ vừa mới thò vào. Cô ta bị đau kêu lên thành tiếng, "Thả ra, thả tôi ra!"

"Ôi chao, thật ngại quá." Cố Tân Tân nhìn năm ngón tay xòe ra của Thương Kỳ, sau đó hướng về phía người đàn ông bên cạnh nói. "Chồng à, anh thật là, đóng cửa cũng không kiểm tra xem bên ngoài có người không gì thế."

Tu Tư Mân thấy Thương Kỳ muốn rút tay về, nhưng bị kẹp chặt không làm sao dùng ra được chút lực nào. Hắn nhẹ nhàng mở miệng. "Không phải là cô ta giẫm lên tay em sao? Bây giờ em có thể báo thù."

Cố Tân Tân "à" lên một tiếng, "Đúng nhỉ, anh không nhắc thì em cũng quên béng mất."

Tu Tư Mân liếc bàn tay Thương Kỳ. "Móng tay đẹp vậy lại bị giày vò vẽ hoa hòe hoa sói lên rồi, bằng không chúng ta giúp cô ta bấm đi?"

Cố Tân Tân giơ tay đánh rõ kêu lên mu bàn tay Thương Kỳ. "Ý này không tệ đâu, chỉ là không biết Thương nhị tiểu thư có chịu được không?"

"Đồ điên!" Thương Kỳ tức giận mắng, "Thả tôi ra!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.