Chương trước
Chương sau
Dịch: CP88

***

Khổng Thành tuy nhắm hai mắt nhưng tiếng hai người nói chuyện vẫn truyền vào tai cực kỳ rõ ràng. Anh ta không biết Cận Ngụ Đình lúc này thế nào, cũng không dám mở mắt ra xem.

Trên màn hình, Tu Tư Mân đã ngồi về chỗ, "Được rồi, nhanh vẽ đi."

"Chưa vẽ xong nên không muốn cho anh xem thôi mà."

"Cái này là truyện tranh, còn không biết vẽ ra cái dạng gì."

Cố Tân Tân trỏ trỏ chiếc bút về phía hắn, "Anh không tin tưởng em gì hết."

Bọn họ nằm trên một chiếc giường, cùng đắp một cái chăn, cảm giác lười biếng mà ấm áp. Từ góc độ của Cận Ngụ Đình nhìn tới, Cố Tân Tân mặc hay không mặc chiếc áo dây kia đều như không. Nhưng đây không phải là cảnh sinh hoạt của một đôi vợ chồng thực thụ sao? Tư thế thoải mái trên giường đùa nghịch, lại nói mấy lời âu yếm chọc ghẹo, muốn là có thể lập tức làm những chuyện muốn làm.

Một tay Cận Ngụ Đình chống trán, gần như không còn xem nổi nữa, thế nhưng ánh mắt vẫn kiên định dừng lại trên màn hình không rời đi.

Nhân viên phục vụ tận lực khiến cho động tác bày món ăn ra chậm lại, đây cũng là do Phan Tạ Dương dặn dò.

Ai cũng chưa từng được thấy được phía sau sự lạnh nhạt của Tu Tư Mân là dạng gì, hóa ra, người ta vốn nói ai cũng sẽ có một mặt dịu dàng không hề sai. Dù trong ngày thường hắn ở trước mắt người khác có bao nhiêu xa cách, nhưng đối mặt với người thân thuộc nhất trong nhà thì mọi đề phòng sẽ đều gỡ xuống.

"Đúng rồi, hôm nay Cận Ngụ Đình đã đến tìm em." Cố Tân Tân đột ngột lên tiếng.

Tu Tư Mân không có phản ứng gì quá lớn. "Anh ta biết bộ truyện tranh đó là do em vẽ rồi?"

"Ừm, nhưng có lẽ chỉ là vì có chút ngạc nhiên với nội dung có phần giống với anh ta thôi." Cố Tân Tân bày ra cái dáng vẻ không để tâm lắm, Tu Tư Mân đổi tư thế chân, cô thuận thế kê cánh tay mình lên đầu gối của hắn, tiếp tục vẽ, "Em nói với anh ta, em với anh đã kết hôn."

Ánh mắt Tu Tư Mân rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Tân Tân. "Chờ đến lúc chúng ta làm lễ cưới, em gửi cho anh ta một cái thiệp mời."

Khổng Thành rốt cuộc không nhịn được mở mắt ra nhìn về phía Cận Ngụ Đình, sắc mặt anh u ám, cả người chìm đắm trong một thứ bi thương không thể gọi thành tên, thật giống như trong thế giới kia chỉ có anh, ai cũng không thể xâm nhập. Hơn nữa chỉ có bi thương mới có thể đến gần anh, hết thảy những màu sắc rực rỡ xung quanh đều bị khối bi thương đó tàn nhẫn cắn nuốt. Bóng dáng lẻ loi này của anh thật sự khiến Khổng Thành khó chịu trong lòng vạn phần.

"Được." Phía bên kia, Cố Tân Tân rất sảng khoái đồng ý. "Còn việc tới hay không thì tùy anh ta đi."

"Đúng rồi, em muốn bao giờ đi chụp ảnh cưới?"

Cố Tân Tân và Tu Tư Mân trong khung cảnh đó không có bất kỳ mất tự nhiên nào, động tác trong tay cô vẫn chưa dừng, "Chờ qua khoảng thời gian bận rộn này đã, sau khi ổn định được chuyện mấy người tác giả kia."

"Được rồi."

Nhân viên phục vụ xếp món cuối cùng lên bàn. "Thưa ngài, món ăn đã mang lên đủ."

"Cám ơn," Tu Tư Mân nghiêng người qua lấy ví tiền từ trên tủ đầu giường, thuận tay rút ra vài tờ tiền mệnh giá lớn, "Cái này thưởng cho cô."

Động tác này của hắn khiến cho cánh tay Cố Tân Tân cũng bị kéo đi theo, cô hờn dỗi trách móc, "Ôi, vẽ lệch mất rồi."

Nhân viên phục vụ bước nhanh về phía trước, nhận lấy tiền tip từ trong tay hắn, "Cám ơn."

Tu Tư Mân cầm ví tiền gõ nhẹ lên đầu Cố Tân Tân, "Cũng đâu thể vẽ xong được luôn, gấp cái gì."

"Không phải là vì em sợ anh đói bụng đó sao."

Tu Tư Mân cong môi. "Tôi làm người mẫu cho em đúng là đói gần chết. Em có thể xem xét cho tôi ăn em để lót bụng."

Cố Tân Tân giơ tay muốn đánh hắn, Tu Tư Mân nhanh hơn một bước ngoan ngoãn ngồi về. "Được rồi, vẽ đi, nhớ vẽ cho đẹp vào."

Nhân viên phục vụ đẩy xe chậm rãi đi ra ngoài, ống kính cũng vì thế mà xoay theo, trên màn hình chỉ còn lại vách tường trắng lạnh lẽo. Chiếc xe đẩy ra khỏi phòng bọn họ, nhân viên phục vụ cẩn thận cài cửa lại.

Phan Tạ Dương lúc này mới dám mở mắt, nhưng vẫn không dám nói chuyện. Vừa rồi anh ta nghe được rõ ràng Cố Tân Tân nói lúc kết hôn sẽ gửi thiệp mời cho Cận Ngụ Đình. Anh ta cẩn thận liếc nhìn vẻ mặt của Cận Ngụ Đình, càng thêm nhận định lúc này không nên nói gì mới có thể bảo toàn tính mạng.

Cận Ngụ Đình ngồi ở đó hồi lâu, một lúc sau mới đứng lên.

Phan Tạ Dương vội vàng đi theo sau, Cận Ngụ Đình không dặn dò thêm gì nữa, không nói lời nào rời đi.

Khổng Thành đi theo phía sau, hai người lên xe nhưng đợi một lúc Cận Ngụ Đình vẫn không nói chỗ cần đến, Khổng Thành bèn ra hiệu cho tài xế lái về tòa nhà Tây.

Bên trong không gian chật chội không có một tiếng động, mà ai cũng không dám lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc này.

Khổng Thành thở phào một hơi, xem như Cận Ngụ Đình vẫn còn lý trí. Vừa rồi nếu như anh đòi thẻ phòng từ Phan Tạ Dương rồi chạy vọt vào đó thì mới là đem chuyện bé xé ra to.

"Khổng Thành."

"Vâng."

"Nhân viên bán hàng của cửa hàng kia không còn đi làm nữa sao?"

Khổng Thành cũng cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, "Vâng, người trong cửa hàng nói là cô ta đã từ chức, đơn từ chức được gửi lên từ một tháng trước, khi đó Cận phu nhân còn chưa xảy ra chuyện."

Không bao lâu sau khi Cố Tân Tân tìm đến nhân viên phục vụ kia, cô ta cũng rời khỏi cửa hàng đó. Đồng nghiệp của cô ta cũng không biết là cô ta đi đâu, chỉ nói hình như cô ta có một người bạn trai ở thành phố khác, lần này có lẽ là đi tìm anh ta.

"Tiếp tục tìm. Đào ba thước đất cũng phải tìm ra."

"Vâng."

Bên trong khách sạn Đỉnh Minh, Cố Tân Tân vừa nghe được tiếng đóng cửa phòng liền thu lại động tác trong tay.

Cô buông chiếc bảng vẽ điện tử xuống sau đó vén chăn đứng dậy, phía dưới cô mặt một chiếc quần dài. Tu Tư Mân đứng dậy theo, cũng mặc một chiếc quần dài, hắn cầm chiếc áo tắm khoác bên cạnh phủ thêm lên người.

"Nhanh đi ăn đi, đừng để cơm và thức ăn đều nguội hết."

Người đàn ông tiến lên vài bước, ngồi xuống chỗ của mình, "Cùng ăn không?"

"Ăn no lắm rồi, em cũng không muốn béo ú đâu."

Tu Tư Mân không nói nhiều, cầm đũa lên. Cố Tân Tân ngồi xuống vị trí đối diện, "Chiều tối Văn Văn gọi điện cho em, con bé rất khỏe mạnh. Anh yên tâm, có mấy người Ngũ ca trông nom rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì được."

Tu Tư Mân nhẹ giương mắt, "Nha đầu này, động chút là tìm em khắp nơi. Hôm nay còn chưa gọi cho tôi nữa."

"Gọi cho em không phải đều như nhau cả sao? Có chuyện gì em nói trực tiếp cho anh biết là được rồi."

"Không được, lát nữa ăn xong phải gọi điện cho con bé."

Cố Tân Tân không nhịn được cười, "Con bé thế nào cũng sẽ nói anh cái gì cũng muốn quản."

"Con bé nói về tôi trước mặt em như thế?"

Cố Tân Tân vội vàng che miệng lại. "Em không có nói gì nha."

Tu Tư Mân bỏ một miếng cơm vào miệng, chậm rãi nghiền ngẫm, một lát sau mới lên tiếng. "Nha đầu này là mạng của tôi, đương nhiên là tôi phải quản cho tốt."

"Em biết." Cố Tân Tân đáp nhẹ, "Yên tâm. Văn Văn rất hiểu chuyện, cũng biết anh không dễ dàng gì. Con bé sẽ không đòi hỏi gì quá đáng."

Khóe mắt Tu Tư Mân nổi lên ý cười, "Ừ, từ nhỏ con bé đã rất biết nghe lời."

Cận Ngụ Đình trở về phòng ngủ, mạnh bạo gỡ mấy chiếc cúc trên cổ sau đó nằm thẳng đơ trên chiếc giường lớn, mắt nhìn chằm chằm trần nhà.

Bên người không có lấy một tiếng nói chuyện, anh nghiêng đầu sang, phảng phất có thể nhìn thấy bóng dáng của cô đi tới đi lui trước bệ cửa sổ.

Loại thân mật của cô và Tu Tư Mân anh đã quá quen thuộc, bởi giữa bọn họ cũng đã từng như vậy. Nhưng rõ là lúc ban đầu ở với anh Cố Tân Tân như một con nhím xù lông, mà vì sao cô và Tu Tư Mân nhận thức chưa lâu đã có thể ở chung hòa hợp đến thế?

Lúc trước có mấy lần anh đề cập với cô chuyện đi đăng ký kết hôn nhưng cô đều hết lần này đến lần khác lấy lý do ra từ chối. Cứ coi như khi đó là cô tùy tiện muốn sao cũng được, vậy bây giờ với Tu Tư Mân tính là thế nào?

Trò đùa sao? Cận Ngụ Đình cảm thấy cái nấc này mình đúng là không sao qua được.

Tầm mắt anh chuyển về phía cuối giường, mơ hồ thấy được bóng dáng Cố Tân Tân kéo vali, cô vừa khóc vừa xếp đồ vào trong, lại khó khăn kéo khóa. Lúc trước cô từ nơi này rời đi có một chút lưu luyến nào hay không? Hay là nói, kỳ thực trong lòng có lưu luyến không muốn đi hay không?

Tòa nhà Đông.

Từ sau chuyện ngày hôm đó, vài ngày sau Thương Kỳ đều ở lì trong nhà không đi đâu. Mặt mũi cô ta đều đã mất hết.

Nhìn dáng vẻ của Cố Tân Tân thì có lẽ là đắc thế, nếu không một bộ lễ phục đắt tiền như vậy không phải nói mua liền mua.

Cô ta lười biếng lột măng cụt trong tay, trên móng tay lập tức phủ một lớp nước đỏ, Tần Chi Song và Thương phu nhân ngồi trên ghế sô pha nói chuyện.

"Chuyện của Cố Tân Tân kia Lão Cửu đã kể gì với bà chưa?"

Tần Chi Song cầm chén trà đặt trước mặt Thương phu nhân, "Tân Tân làm sao vậy?"

"Cô ta lại kiếm được một người khác tốt hơn rồi."

Tần Chi Song khẽ ngẩng đầu, đáy mắt lộ ra không tin, "Mới có bao nhiêu thời gian đâu, Tân Tân sẽ không làm thế."

"Có người gặp cô ta đi cùng một người đàn ông khác ra vào khách sạn, chính xác một trăm phần trăm, không thể giả được."

"Biết đâu là nhầm lẫn." Tần Chi Song yếu ớt đáp lại.

"Đương nhiên là thật. Lân đắc thanh(*),cô ta đúng là không phải hạng tầm thường, vừa rời khỏi Cận gia liền tìm được người mới rồi."

(*) tiếng Thượng Hải. Ý là phản ứng nhanh, ngộ tính cao, làm những việc khiến người ta phải tán thưởng

Tần Chi Song rơi vào trầm tư nhìn chằm chằm chén trà trong tay, Thương phu nhân nhân cơ hội đó nói. "Tôi thấy Ngụ Đình cũng nên bắt đầu lại một cuộc sống mới đi."

"Bắt đầu lại gì chứ?" Tần Chi Song cười cười. "Bọn trẻ tự có chính kiến của mình, tôi cũng không làm chủ được."

"Tuổi của Ngụ Đình cũng không còn nhỏ, hơn nữa cơ thể Thương Lục cũng không khỏe, nói thật là mấy năm này tôi cũng không hi vọng con bé mang thai một lần nữa. Bà xui, cho đến tận giờ tôi vẫn thấy cực kỳ hổ thẹn, nếu như phía cậu hai kia không trông cậy gì được thì bà cũng nên dồn công sức sang tòa nhà Tây bên kia đi thôi."

Tần Chi Song nghe vậy, vội vàng khuyên giải an ủi, "Bà tuyệt đối đừng nghĩ vậy, con cháu tự có phúc của con cháu. Thương Lục nhất định sẽ khỏe lại, còn chuyện ôm cháu nội cũng không cần gấp, cứ từ từ rồi đâu sẽ vào đó."

Thương phu nhân không dấu vết nhìn sang con gái ngồi cạnh, tầm mắt Thương Kỳ chạm với bà ta, giống như biết bà ta muốn nói gì.

Trên đường trở về, Thương phu nhân thử thăm dò ý tứ của Thương Kỳ. "Kỳ Kỳ, con cảm thấy Cửu ca con là người thế nào?"

"Mẹ, mẹ hỏi cái này làm gì?" Thương Kỳ thật ra vừa rồi nhìn vào mắt bà ta cũng đã ngờ ngợ đoán ra được bà ta muốn ám chỉ gì.

"Con xem xem, Cố Tân Tân không có bối cảnh như vậy còn có thể gả vào Cận gia. Con như vậy làm sao lại không được, phải không?"

Trong lòng Thương Kỳ bị gẩy nhẹ, cô ta đợi từng ấy năm, từng ngày lớn lên, cuối cùng thì cũng đợi được ngày bọn họ nhớ đến cô ta.

"Mẹ, mẹ đừng nói lung tung. Cửu ca hiện tại......sẽ không có tâm tư này đâu."

Thương phu nhân tỉ mỉ quan sát nét mặt của con gái mình, "Cố Tân Tân hại chị gái con thành như vậy, Ngụ Đình và cô ta đã không thể nào quay lại được nữa rồi. Cậu ta rồi cũng sẽ phải tái hôn, Kỳ Kỳ, mẹ cũng là có suy nghĩ muốn để cho con gả vào Cận gia, nếu được vậy thì chúng ta cũng không cần phải lo lắng có người làm hại Thương Lục nữa. Con cũng có thể ngày ngày ở cạnh chăm sóc cho con bé, tòa nhà Đông và tòa nhà Tây vẫn luôn tranh đấu ngấm ngầm, nếu là người khác Thương Lục nhất định sẽ không thể sống dễ chịu."

Thương Kỳ là em gái ruột của Thương Lục, gả cô ta vào Cận gia là quyết định sáng suốt nhất.

Thương phu nhân kéo tay Thương Kỳ qua. "Mẹ cũng không biết trong lòng con là như thế nào nên mới không dám nói thẳng tuột ra trước mặt bác Tần của con. Bây giờ mẹ hỏi ý của con, mẹ biết làm như vậy là ủy khuất con, nhưng mà......"

"Mẹ, ý của mẹ con đều hiểu," Thương Kỳ nắm lại bàn tay của bà ta, "Con đương nhiên là đồng ý. Con cũng muốn có thể chăm sóc cho chị nhiều hơn, nếu có thể như vậy thì con với chị cũng có thể ở gần nhau rồi."

"Con sẽ không bị oan ức quá chứ?"

Thương Kỳ cười yếu ớt, "Sẽ không, chí ít thì con cũng hiểu rõ tính tình Cửu ca."

"Con có thể nghĩ như vậy là tốt. Hôm nào đó tìm một cơ hội rồi nói mớm lời với bác Tần của con, để người lớn thương lượng trước."

Khuôn mặt Thương Kỳ đỏ bừng, khẽ gật đầu.

Ngày hôm sau.

Cận Ngụ Đình đi làm, Khổng Thành nói tài xế cho xe đỗ ở một bãi đậu xe cách trung tâm thương mại không xa. "Cửu gia, chiều nay còn có buổi họp, chúng ta ăn cơm trưa trước nhé."

"Ừ." Mấy loại chuyện nhỏ nhặt này từ trước vẫn là do Khổng Thành sắp xếp, Cận Ngụ Đình nhìn ra ngoài cửa sổ, hiện tại anh đối với việc ăn gì đều không hứng thú, chỉ cần lấp đầy bụng và không làm chậm trễ công việc của anh là được rồi.

Đi vào khu trung tâm thương mại, thang máy sắp đóng lại thì có một giọng nữ truyền tới, "Khoan đã."

Khổng Thành ấn giữ lại cửa thang máy, nhìn theo Thương Kỳ nhanh chân chen vào trong.

"Cửu ca!" Trên tay Thương Kỳ cầm theo hai cái túi giấy, "Sao hai người lại ở đây thế ạ?"

"Tới ăn cơm."

Thương Kỳ đứng bên cạnh Cận Ngụ Đình, cô ta đi dạo đến mức hai bàn chân tê dại, "Em vốn là định ăn trưa cùng bạn mà không thể tìm được ai rảnh rỗi, Cửu ca, em đi theo anh được không?"

Ánh mắt Cận Ngụ Đình lạnh nhạt nhìn về phía trước. "Được."

Thêm một cô ta không nhiều, thiếu một cô ta cũng không ít.

Khổng Thành tìm đến bàn đã đặt sẵn, sau đó dẫn theo Cận Ngụ Đình và Thương Kỳ qua. Hai người ngồi vào ghế, Thương Kỳ đặt túi xuống chiếc ghế bên cạnh. "Hiện tại đi dạo phố muốn tìm người đi cùng thật khó, trước đây còn có thể rủ Cửu tẩu."

Cận Ngụ Đình hơi híp mắt lại, không nói gì, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Cửu ca, anh có tin tức gì của Cửu tẩu chưa?"

Cận Ngụ Đình lạnh nhạt trả lời. "Tin tức gì? Cô ấy vốn là ở ngay Lục Thành này."

"Vậy sao anh không đi tìm chị ấy? Anh rể em cũng chỉ là nhất thời nổi nóng thôi, gần đây là dịu lại không ít rồi, trước mặt anh ấy em cũng sẽ khuyên nhủ thêm."

Lúc này Cận Ngụ Đình thật sự không muốn nghe người khác nhắc đến Cố Tân Tân, nhưng Thương Kỳ chống cằm, vẫn còn ý định nói tiếp, "Kỳ thực lúc trước Cửu tẩu có đến tìm em, muốn nhờ em thay chị ấy nói giúp trước mặt anh rể, nhưng chuyện này em cũng khó đứng ra, dù sao người bị hại cũng là chị gái em. Tuy là em thấy chị ấy không phải loại người như vậy, nhưng em cũng giống anh, trước những chứng cứ đó thật sự là không thể nói được gì."

Khổng Thành từ phía xa đi tới, "Thương tiểu thư, tôi sẽ chỉ gọi mấy món đơn giản thôi, chiều nay Cửu gia còn có một buổi họp quan trọng."

"Không sao. Tôi cũng không quá kén ăn."

Thương Kỳ nhấp một ngụm trà, Khổng Thành xoay người đi tìm phòng rửa tay.

Cố Tân Tân và đồng nghiệp đi vào phòng ăn, vừa liếc mắt liền nhìn thấy Cận Ngụ Đình. Cô theo bản năng muốn rời đi, nhưng nơi khóe mắt lại nhìn thấy Thương Kỳ ngồi đối diện anh.

Cố Tân Tân vỗ vai đồng nghiệp. "Cậu đi chọn món trước đi."

"Ok."

Cố Tân Tân thả nhẹ bước chân đi tới, sự chú ý của Cận Ngụ Đình vốn không đặt trên bất cứ ai, chỉ chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ rồi xuất thần.

Thương Kỳ nói nhiều như vậy nhưng cũng không được anh đáp lại, cô ta không thể làm gì khác là tiếp tục ba hoa. "Cửu ca, ba mẹ của Cửu tẩu có phải là đã dọn đi rồi không? Lần trước em đi tìm chị ấy mà thấy không có ai ở nhà."

"Cô tìm tôi làm gì thế?" Cố Tân Tân bất thình lình lên tiếng, dọa cho Thương Kỳ sợ suýt chút nữa đứng phắt dậy.

Cô chống hai tay lên bàn ăn, tầm mắt dừng lại trên khuôn mặt trắng bệch của Thương Kỳ. "Kỳ Kỳ, em tìm chị làm gì vậy a?"

Khuôn mặt Thương Kỳ lộ vẻ giật mình, Cận Ngụ Đình cũng định thần lại sau đó ngẩng đầu nhìn gò má của Cố Tân Tân, thế nhưng từ đầu đến cuối Cố Tân Tân chỉ nhìn chằm chằm Thương Kỳ không rời.

Thương Kỳ miễn cưỡng cười vui vẻ, "Cửu tẩu!"

Cố Tân Tân không nói lời nào nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt lành lạnh không có ý rời đi, khiến cho nét mặt của Thương Kỳ càng ngày càng trở nên không tự nhiên. Cận Ngụ Đình cũng lạnh lùng nói. "Cô ấy không phải là Cửu tẩu của em nữa rồi."

Thương Kỳ ngoan ngoãn im lặng, khóe miệng Cố Tân Tân khẽ cong lên, "Tìm tôi, là để kiểm tra xem tôi đã chết chưa sao?"

"Dĩ nhiên là không phải. Cửu tẩu, em là lo lắng cho chị......"

"Vậy thì cám ơn cô quá." Ánh mắt Cố Tân Tân vẫn dừng trên người cô ta không chịu đi, trong lòng Thương Kỳ nhanh chóng suy nghĩ kế sách ứng phó. Vạn nhất Cố Tân Tân nói ra vụ việc cô ta dẫn lên mu bàn tay cô lần đó, còn có chuyện Thương gia làm lúc sau, cô ta phải ứng phó thế nào đây?

"Cửu tẩu, cơn giận dữ của anh rể em cũng sắp trôi qua rồi......"

Cố Tân Tân ngắt lời cô ta. "Qua? Tốt, rốt cuộc thì cũng có thể đến lúc đi điều tra cho rõ ràng rốt cuộc ai là người hại Thương Lục sảy thai rồi nhỉ?"

Thương Kỳ bị lời của cô làm cho không biết phải nói tiếp thế nào, cô ta nhìn sang Cận Ngụ Đình đối diện.

Cố Tân Tân vẫn chống hai tay trên mặt bàn không nhúc nhích, cô theo tầm mắt của cô ta quay đầu nhìn Cận Ngụ Đình bên cạnh. "Cửu gia, vị nhị tiểu thư của Thương gia này vẫn là luôn rất coi trọng anh, anh không thể nào mà không biết chứ?"

Người đàn ông liếc cô một cái, hiển nhiên cảm thấy lời này của Cố Tân Tân là cố ý muốn chọc tức anh, "Em lợi hại, chuyện gì cũng biết."

Cố Tân Tân giả vờ giật mình. "Cô ta chưa từng thổ lộ với anh sao?"

Sắc mặt Thương Kỳ càng ngày càng trắng. "Cửu tẩu, chị đừng nói linh tinh."

Cố Tân Tân thu lại cánh tay, cô đứng thẳng người dậy, đổi thành tư thế khoanh tay trước ngực, "Cận Ngụ Đình, nếu như tôi nói Thương nhị tiểu thư trăm phương ngàn kế muốn có được anh, tất cả mọi chuyện đều liên quan đến cô ta, mà nội tâm của cô ta âm u gian trá, căn bản không phải là thiện lương ôn hòa như bên ngoài, hẳn là anh sẽ không tin đâu nhỉ?"

Cận Ngụ Đình không khỏi nhìn về Thương Kỳ đối diện, Thương Kỳ liên tục xua tay, "Cửu tẩu, à không, Tân Tân, chị không thể vì em không giúp chị cầu xin anh hai mà nói em như thế."

"Đương nhiên tôi cũng chỉ là nói vậy thôi, dù sao cũng không có chứng cứ. Chỉ là lúc trước tôi bị cô lừa đủ thảm, Thương nhị tiểu thư hành động dứt khoát không có kẽ hở, không đi làm diễn viên quả là đáng tiếc."

Lúc trước quan hệ của Thương Kỳ và Cố Tân Tân tốt như thế nào Cận Ngụ Đình đều nhìn ở trong mắt, không ngờ hôm nay Cố Tân Tân lại dùng thái độ đó nói chuyện với Thương Kỳ.

"Cô nghĩ mọi cách đuổi tôi ra khỏi Cận gia không phải là để lót đường cho chính mình sao?"

Trong lòng Thương Kỳ không khỏi rối lên. "Chị nói nhảm gì đó, em và Cửu ca không có gì hết."

Cận Ngụ Đình ngồi đó, nhìn thấy Khổng Thành từ phía xa đang đi đến. "Tôi và Thương Kỳ thật sự không có gì cả."

"Kỳ thực có một phương pháp tốt nhất để kiểm tra, đó chính là, nếu như có một ngày Thương gia nói muốn gả con gái cho anh, vậy thì lúc đó tôi nghĩ anh nên cân nhắc một chút những lời tôi nói hôm nay. Nếu Thương nhị tiểu thư nói không có ý gì với anh thì sẽ tiếp tục giữ hiện trạng như bây giờ, vậy thì anh có thể cho là tôi vu hại, nói hươu nói vượn. Nhưng nếu như giả thiết của tôi thành sự thật, ngày đó nhất định cô ta sẽ nói là để tiện chăm sóc cho Thương Lục nên mới muốn ở với anh, lúc đó chứng minh lời của tôi không phải là xằng bậy." Cố Tân Tân cơ hồ là dùng một hơi nói ra câu này, tuy tốc độ nói cực kỳ nhanh nhưng từng câu chữ đều rất rõ ràng, cũng là để cho hai người ngồi trước bàn ăn có thể nghe được không sót một chữ.

Thương Kỳ nghẹn ở cổ họng, suýt nữa tắc thở, Cận Ngụ Đình không khỏi nhìn Cố Tân Tân thật kỹ.

Đồng nghiệp đã gọi xong món ăn đi tới, khóe mắt Cố Tân Tân lộ ra mấy phần giảo hoạt, "Thương nhị tiểu thư, lần trước cô đã thừa nhận với tôi mình thích Cửu gia rất nhiều năm, nói tôi vướng chân vướng tay, còn nói nếu như không khiến tôi cút khỏi Cận gia thì mình sẽ vĩnh viễn không có cách nào vào cửa. Đều là chính miệng cô nói ra, sao hôm nay lại quên hết cả rồi?"

"Em nói vậy bao giờ chứ?" Vành mắt Thương Kỳ đỏ ửng, cô ta đúng là có tâm tư đó nhưng chưa từng nói ra, theo dĩ nhiên sẽ không ngu ngốc mà đi thừa nhận. Ngoài trừ cái lần không nhịn được đạp lên tay Cố Tân Tân thì những thứ khác cô ta đều không để lộ dù chỉ một chút sơ hở.

"Khóc cái gì? À, đây là cũng chiêu cô hay dùng nhất nhỉ? Những gì cô nói tôi đều nhớ rất rõ trong lòng đây. Cô nói Cửu gia có tình cảm với Thương Lục nên dùng Thương Lục để gây xích mích quan hệ của chúng tôi chính là thủ đoạn thông minh nhất. Còn nói dù cô có làm đi làm lại chiêu này hàng trăm lần thì cũng sẽ không có ai nghi ngờ đến mình."

Cận Ngụ Đình nghe thế, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt Thương Kỳ rõ ràng đã tràn đầy tìm tòi cùng nghiên cứu, Thương Kỳ không thể làm gì khác là phản bác lại. "Những câu nói này em chưa từng nói, em cũng sẽ không bao giờ đánh chủ ý lên chính chị gái của mình. Tân Tân, chị oán hận chúng em cũng là chuyện không thể trách, nhưng xin chị đừng kéo theo em xuống nước."

"Cũng đã nói đến nước này rồi, có gì cần nói tôi đều nói xong." Cố Tân Tân xoay người muốn rời đi, chân vừa nhấc liền hướng về phía Cận Ngụ Đình nhắc lại một câu trọng điểm. "Chờ một ngày nào đó Thương nhị tiểu thư thổ lộ với anh, hoặc là Thương gia tỏ ý muốn gả con gái mình, khi ấy anh sẽ tin lời của tôi thôi." Cô ném lại một câu nói nặng mười tấn đó rồi đi khiến cho Thương Kỳ không khỏi nắm chặt tay. Cô ta ngàn vạn không ngờ được Cố Tân Tân chỉ nói mấy câu đơn giản đã có thể đóng đinh toàn bộ kế hoạch của cô ta. Cô ta không cam lòng, thế nhưng cô ta cũng sợ Cận Ngụ Đình sẽ hoàn toàn tin tưởng.

"Sao Cửu tẩu lại biến thành thế này? Nhất định là chị ấy oán em không thay chị ấy đứng ra bênh vực, còn cả chuyện chị em sảy thai nên mới giận chó đánh mèo đến em."

Khổng Thành quay lại bàn ăn, ngồi xuống cạnh Cận Ngụ Đình. Người đàn ông liếc Thương Kỳ một cái, cuối cùng vẫn là không nói gì.

Cô ta càng nghĩ càng sốt ruột, nghĩ đến lời hôm qua Thương phu nhân đã nói thì càng hận đến nghiến răng nghiến lợi. Cố Tân Tân chỉ bằng một cái miệng liền có thể khiến cho Cận Ngụ Đình nghi ngờ cô ta, dù là những câu nói kia đều là cô tự biên tự diễn, thế nhưng Thương Kỳ hiện tại có miệng khó nói, cũng không thể nói rõ ràng.

Cô ta không dám nói sâu vào đề tài này, vạn nhất Cận Ngụ Đình hỏi cô ta có thích anh hay không thì không phải là cô ta cưỡi hổ khó xuống sao.

Cố Tân Tân ngồi xuống bàn ăn của mình, đồng nghiệp liếc về phía Thương Kỳ bên kia. "Những lời chị vừa nói đều là thật hả?"

Cố Tân Tân cười khẽ, tuy là Thương Kỳ không nói rõ với cô tình cảm của mình với Cận Ngụ Đình, nhưng phụ nữ ấy mà, cũng chỉ có đố kị mới có thể khiến người ta phát điên.

"Bịa chuyện có ai mà không nhận ra, nhưng thật ra cũng không thể tính là lời nói dối, nhiều lắm cũng chỉ là thêm mắm dặm muối thôi, ai chú ý chứ? Người nói vô tâm, người nghe hữu tâm, có thể khiến cho cô ta dù có ba cái miệng cũng không thể nói rõ ràng là đủ rồi."

Lúc trước khi Thương Lục sảy thai, Cố Tân Tân cũng là dù có thêm trăm cái miệng cũng không có cách nào chứng minh mình trong sạch, bây giờ không phải Thương Kỳ cũng như thế rồi sao?

Bây giờ cô ta thừa nhận cũng không được, mà không thừa nhận cũng không được rồi.

Thương Kỳ cho là sau khi đuổi cô đi là có thể thuận lợi tiến vào Cận gia? Nghĩ hay lắm, Cận Ngụ Đình dù có cô độc cả đời cũng đừng mong cưới được Thương Kỳ.

***

Bát Bát: Tung phúc lợi tặng chương - 10k votes wattpad cuốn 2

Ta nhớ bữa có một nàng nói không thể nhớ được để vote, suy nghĩ rất lâu mới nghĩ ra cách này, như vậy có thể khiến mn nhớ rồi nhỉ? kkkkkkk
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.