Sự đánh giá dành cho hai công ty bao giờ cũng khác sự đánh giá cho hai cá nhân. Cô tìm cách giải quyết nhưng không tìm được cách nào lợi ích cao nhất.
Trần Diệc Xuyên cũng hiểu được, cậu nói: “Tưởng tổng, theo ý cậu, cho dù chúng ta giải thích thì với dữ liệu trong tay khách hàng cũng không tin tưởng đúng không? Chỉ cần bên Từ Trí Lễ không chịu nhận, chuyện này có thể đi xa hơn…”
Cậu nghĩ đến phiền não, tạm ngưng nói: “Mọi người này, không còn cách nào khác sao? Chúng ta phải đối phó thế nào đây?”
Tưởng Chính Hàn nói một nẻo khác: “Trán của cậu rất nóng, để tôi chở cậu đến bệnh viện.”
Trong phòng họp đặt một chiếc bàn dài, ghếp xếp một vòng xung quanh, sàn nhà lát đá cẩm thạch. Sáng hôm nay, nhân viên tạp vụ có dọn dẹp qua một lần, bóng loáng phản chiếu dáng người.
Trước năm nay, bọn họ còn làm việc trong tầng hầm. Lúc ấy sàn nhà là xi măng, cửa sổ… Đúng rồi, họ còn không có cửa sổ, chẳng những vậy đến một phòng họp cũng không có, trên dưới công ty cùng làm việc tại một chỗ.
Vất vả bước từng bước, công ty thành hình, có chỗ đứng rõ ràng, ấy vậy mà giờ đây sóng gió kéo đến liên miên. Thành quả bị công ty XV cướp đi, danh tiếng giảm xuống trong mắt người dùng, Trần Diệc Xuyên nghĩ đến đây, day day trán: “Lúc sốt nhẹ, các cậu có đến bệnh viện không?”
Cậu đứng dậy tại chổ, trên áo còn đeo thẻ nhân viên, đi đến cửa, nhỏ giọng nói: “Tôi uống thuốc hạ sốt sau đó tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-nam-hoa-hop-uoc-dinh-mot-loi/1809273/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.