Nếu cậu trả lại cho mình, mình sẽ ném đi đấy.
Những lời này giống như đang uy hiếp, Hạ Lâm Hi biết vậy nhưng vẫn nói ra.
Cô sợ mình làm cậu giận, sợ chạm đến lòng tự trọng của cậu, nhưng hơn cả là sợ cậu không chịu nhận món quà này. Cuộc sống không phải đề thi, không ai cho cô một lời giải chính xác, chuyện duy nhất cô có thể làm chính là tự mình khám phá mọi thứ.
Nhưng ngay cả việc này cô cũng không làm được.
Tưởng Chính Hàn dựa lưng vào tường, nhìn gương mặt ửng đỏ của cô, sự nghiêm túc ban nãy biến mất, cậu không nhịn được bật cười, đi qua ôm lấy cô.
Hạ Lâm Hi ngây người trong lồng ngực cậu.
Một cử động nhỏ cô cũng không dám, dường như đã đưa tiễn mọi suy nghĩ sâu xa ban nãy theo cơn gió.
“Mình không được trả lại nhưng có thể bán ra mà.” Tưởng Chính Hàn buông tay ra, khởi động chiếc máy tính bên cạnh. “Mình sẽ đăng hai chiếc máy này trên những trang web giao dịch, lâu nhất tầm một tháng có thể hoàn tiền cho cậu rồi.”
Tưởng Chính Hàn không hề từ chối, nhưng những lời nói ra cũng không rõ ràng.
Cậu không chỉ nhận máy tính mà còn giúp cô nâng giá bán, thậm chí sẽ hoàn tiền lại cho cô, cậu chu đáo như vậy, Hạ Lâm Hi không nghĩ ra lời nào để tranh cãi.
Cô lùi lại vài bước, vừa lúc va vào giường cậu, cô không để ý nó là gì, chỉ nghĩ rằng có một chiếc ghế phía sau, trong vô thức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-nam-hoa-hop-uoc-dinh-mot-loi-2/2655333/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.