Căn phòng trở nên yên lặng, chỉ có tiếng kim giây chuyển động tích tắc vang lên.
Sau khi ăn đến no bụng, An Kì lấy khăn giấy lau miệng mình.
Chất đầy trong thùng rác là hạt vải, hạt xoài lẫn lộn với giấy nháp đã vứt đi. Dĩa trái cây trên bàn nhanh chóng hết sạch, giống như chưa từng tồn tại, như đã bị cuồng phong càn quét.
Một tay chống cằm, tay còn lại xoay bút, Hạ Lâm Hi nghĩ ngợi một lát, bỗng dưng hỏi: “Có phải Phương Cường làm ở nhà máy Hòa Bình đấy không?”
Rạng sáng hôm nay, cha của Hạ Lâm Hi say mèm nên được người trong nhà máy đưa về, nếu cô nhớ không nhầm thì người vác cha cô về đây tên là Phương Cường.
Phương Cường cao khoảng một mét bảy, tóc rối tung, quần áo rách rưới, nghiện thuốc lá, gương mặt bóng loáng.
Hạ Lâm Hi không tài nào nghĩ được người như vậy có liên hệ gì đối với ” anh trai vô cùng lợi hại” mà em gái mình nói.
Nhưng cô vừa dứt lời, An Kì liền trả lời: “Đúng vậy, sao chị biết ạ?”
Cô bé tựa người vào chiếc ghế bọc nệm mềm mại, thì thầm bí mật của mình: “Em đi tham quan nhà máy của họ rồi, sản xuất rất nhiều đồ uống, còn có chân giò hun khói với mì ăn liền…”
“Chị biết, ba chị làm ở đấy.” Hạ Lâm Hi nói.
Hơn nữa còn từ rất lâu rồi.
Khi đó ngành chế biến thực phẩm trong mắt nhiều người là công việc rất tốt. Cha của Hạ Lâm Hi không cần phải cực lực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-nam-hoa-hop-uoc-dinh-mot-loi-2/2655307/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.