Từ lúc vào cấp ba đến giờ, Tưởng Chính Hàn chưa bao giờ giống như hôm nay, tập trung hết sức mình chép bài giảng.
Tuy nhiên mỗi khi cậu vừa chép xong một đề bài, Hạ Lâm Hi ngay lập tức nói kết quả… Khiến cậu cảm thấy mình cũng không hữu dụng là bao.
Cậu vừa viết, vừa nói chuyện với cô: “Cậu tính nhẩm nhanh thật.”
“Học thuộc bài hay tính nhẩm đều có thể luyện tập.” Hạ Lâm Hi quay đầu nhìn cậu, cách một chai nước, gương mặt cậu trở nên mơ hồ trong làn hơi.
Bàn tay của Hạ Lâm Hi thong thả dịch chai nước đi.
Tưởng Chính Hàn chú ý đến tầm mắt của cô, nét chữ cũng trở nên nghiêm túc hơn.
Chữ của cậu không thể nói là đẹp, hơn nữa lúc viết ngoáy lộ hết mọi góc cạnh giống như đập vào mắt người nhìn. Nhưng lúc này đây, cậu cẩn thận dùng bút viết theo đúng tiêu chuẩn, hàng chữ hạ bút tinh tế vô cùng.
Còn hai mươi phút nữa sẽ tan học, thầy giáo đứng trên bục giảng kéo chiếc đèn chiếu xuống, hiện lên một tập đề cương, mỗi một câu trong này đều khá khó.
Tưởng Chính Hàn không giải đề, nhưng cậu sẽ chép đề. Trên bảng thầy giáo viết gì, cậu sẽ chép lại nó giống như một công nhân viên tận trách với việc ghi chú cuộc họp.
Lúc dừng bút nghỉ tay, cậu đưa mắt về phía Hạ Lâm Hi, dường như cô nằm xuống cạnh bàn đã chìm vào giấc ngủ.
Đã gần đến buổi trưa, ánh nắng giống như từng tia lửa, mặt trời hầm hập như muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-nam-hoa-hop-uoc-dinh-mot-loi-2/2655304/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.