Qua ngày, qua năm, lại qua Nguyên Tiêu, khi cây liễu ven hồ trong Ngự hoa viên nhú mầm non mới, tiểu hoàng thúc vẫn chưa về.
Lòng trẫm luôn lo lắng, nhất là từ khi biết người hộ tống lương thảo là Hộ bộ Thị lang không thành thật, trong lòng càng thêm lo lắng. May mắn, lần đó đã nói với Thập ngũ hoàng đệ, tiểu tử nhà Trần lão tướng quân tuy hơi ngốc, nhưng trải qua mấy năm bị điều giáo trong quân doanh cũng có thể coi như trung tâm nhạy bén, đúng lúc dựa vào mật chỉ của trẫm trói lão đầu Hộ bộ Thị lang chết tiệt kia lại, an toàn đưa lương thảo đến biên quan.
Trẫm quyết định, chờ sau khi hắn về sẽ khen thưởng hậu hĩnh… Sau này không gọi hắn là tên chết tiệt nữa!
“Hoàng thượng, Thập ngũ điện hạ và Tả tướng đến đây.”
Trẫm hoàn hồn, chỉnh chỉnh tiểu long quan, mặt nghiêm túc: “Tuyên.”
Qua mấy năm, Tả tướng ngày càng già đi, tuy Thập ngũ hoàng đệ từng nói tóc Tả tướng là do trẫm khiến ông ấy tức giận đến bạc đầu… Trẫm căn bản không tin mấy lời này, trẫm vừa thông minh đáng yêu lại vừa ngoan ngoãn, sao có thể khiến Tả tướng tức giận đến bạc tóc được chứ?
“Tham kiến Hoàng thượng.”
Trẫm hoàn hồn, khoát tay để bọn họ ngồi xuống, “Không cần đa lễ, ban ngồi.”
Chờ Thập ngũ hoàng đệ và Tả tướng ngồi xuống, trẫm nói ngay: “Tả tướng, có chuyện gì ngươi nhanh nói đi. Lúc thượng triều trẫm còn tưởng mắt ngươi rút gân đấy.”
Tả tướng sắc mặt không thay đổi, cung kính: “Hồi Hoàng thượng, đêm qua khuyển tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-muon-xu-ly-nhiep-chinh-vuong/1315223/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.