Sau trận khóc lớn ngày hôm đó, trẫm cảm thấy cả người thoải mái hẳn ra, tuy rằng vẫn bị tiểu hoàng thúc bắt buộc thượng triều nghe mấy thứ khó hiểu đó, còn phải đi theo các lão thần học tập mỗi ngày, nhưng trẫm vẫn cứ cảm thấy thoải mái ghê gớm. Không còn áp lực làm Hoàng đế, trẫm rất vui vẻ rất hạnh phúc.
Cuộc sống hiện tại của trẫm quá ư thoải mái nhàn nhã. Trẫm chỉ cần chờ bốn năm sau thoái vị, theo tiểu hoàng thúc du sơn ngoạn thủy, ăn ăn uống uống….Ai nha, đúng là càng nghĩ càng sung sướng ()/
“Hoàng thượng, nhiếp chính vương đại nhân sắp tới rồi, đại tự của người vẫn còn năm trương chưa viết…”
Trẫm tỉnh lại từ trong ảo tưởng, nhìn Tiểu Lục Tử vui sướng khi người gặp họa đột nhiên cảm thấy tức giận không chỗ phát. Nhớ ngày xưa hắn như con chó chạy theo sau, bây giờ lại ném trẫm cho tiểu hoàng thúc không vui. Mệt trẫm còn nhớ ngày sinh nhật đó dẫn hắn xuất cung chơi, giờ hắn hồi báo trẫm như vậy đây, trẫm tức giận! Trẫm nhớ kỹ hắn! Trẫm nhất định phải đánh hắn một trận thật đau!
Đúng, trẫm lòng dạ hẹp hòi thù dai như vậy đó! Hừ! Hừ hừ!
Tiểu Lục Tử rụt rụt cổ, mặt đầy vô tôi: “Hoàng thượng, người tức giận sao?”
Trẫm vẩy bút lông hừ một tiếng: “Ngươi còn biết trẫm tức giận nha.”
“Nhất định là người đói bụng rồi, nô tài sẽ chuẩn bị đồ ăn ngay, ” Tiểu Lục Tử muốn rời khỏi, được một bước lại quay đầu nói: “Nhiếp chính vương đại nhân thật sự sắp tới rồi, Hoàng thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-muon-xu-ly-nhiep-chinh-vuong/1315201/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.