“Người đã được cứu rồi.”
Trẫm nhẹ nhàng thở ra, hỏi tiểu hoàng thúc đã bắt đước người hạ độc chưa, tiểu hoàng thúc lắc đầu: “Vẫn chưa bắt được, nhưng không vội.”
Trẫm cực kỳ buồn bực, chưa bặt được hung thủ hạ độc sao lại không vội? Trẫm gấp đến độ đói meo rồi!
“Lần này người hạ độc để lộ trăm ngàn lỗ hổng, muốn bắt hắn rất đơn giản, chỉ là hiện tại ta vẫn chưa muốn động đến hắn mà thôi.” Lời này của tiểu hoàng thúc miễn cưỡng có thể xem như là lời giải thích, nhưng trẫm càng nghe càng hồ đồ, cái gì gọi là hiện tại chưa muốn động đến hắn? Chẳng lẽ tiểu hoàng thúc còn có tính toán khác?
Trẫm kéo ngọc bội của tiểu hoàng thúc không chịu buông tay, để y nói ra tính toán của mình.
Tiểu hoàng thúc cười tủm tỉm, sờ đầu trẫm hỏi: “Đoán không ra?”
Trẫm thành thật lắc đầu.
“Thật muốn biết?”
Trẫm lại thành thật gật gật đầu.
Tiểu hoàng thúc chọn mi: “Nhưng ta không muốn nói cho ngươi a.”
Trẫm: “… (╰╯)#!”
“Ai ai ai lại còn biết cắn người? Nhanh nhả ra, cẩn thận kẻo đau răng.”
“Tiểu hoàng tô ngươi chịu thua chưa?”
Tiểu hoàng thúc dở khóc dở cười: “Được rồi, mở miệng, ta nói cho ngươi.”
Trẫm mỹ mãn nhả ra, lại cảm thấy cái răng mới mọc hơi đau đau, đương nhiên, trẫm nhất quyết sẽ không thừa nhận, nếu không tiểu hoàng thúc sẽ chê cười trẫm!
Chỉ đăng tại: //u./
“Ngươi đang thay răng, về sau không thể cắn lung tung.” Tiểu hoàng thúc nắm cằm trẫm nhìn vào trong, “Chờ lớn lên răng không mọc đẹp, ta xem ngươi làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-muon-xu-ly-nhiep-chinh-vuong/1315196/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.