Chương trước
Chương sau
Hai người ăn cơm tối xong, Tần Thuật Dương bắt đầu cùng bọn Cố Trạch Bình chơi game. Lăng Kỳ Ý rướn cổ nhìn một lát, phát hiện mình xem không hiểu, vì vậy rụt trở lại, yên lặng mà mở web ra..
Tần Thuật Dương gọi súp cay thập cẩm cùng một ít điểm tâm ngọt cho cậu, cậu khá ngạc nhiên với độ hào phóng của bạn cùng phòng, còn cố ý nhắc nhở vào lúc anh đang chọn đồ cho cậu: "Tôi không ăn mấy loại ở nhà hàng nổi tiếng đâu, còn nữa nhớ ghi chú đừng bỏ rau thơm vào nhá."
"Ừm." Tần Thuật Dương nhàn nhạt đáp một tiếng, dường như đã nghe rõ lời đề nghị của Lăng Kỳ Ý.
Nhưng mà chờ đến lúc chuẩn bị thanh toán, Tần Thuật Dương ngón tay tung bay, ghi một dòng tại ô ghi chú kia —— "Xin hãy cho thật nhiều rau thơm, thật nhiều rau thơm, thật nhiều rau thơm, cám ơn."
Lăng Kỳ Ý lúng túng: "Tôi nói tôi không thích ăn rau thơm mà!"
Tần Thuật Dương liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt bình tĩnh: "Tôi ăn."
Bốn mươi phút sau, đồ ăn ngoài đúng giờ được giao đến. Lăng Kỳ Ý đói đến nỗi bụng sôi ùng ục. Cậu có chút thô bạo mà mở hộp đồ ăn ngoài ra, đập vào mắt là một tầng rau thơm cao ngất, nhất thời có chút choáng váng.
Lăng Kỳ Ý không quen ăn rau thơm, bởi vì cậu luôn cảm thấy nó có mùi vị kỳ lạ như thuốc Đông y. Tần Thuật Dương đeo tai nghe, vô cùng nghiêm túc mà chơi game, Lăng Kỳ Ý dùng cùi chỏ đụng anh, hùng hổ nói: "Ăn - rau - thơm - đi."
Mặc dù Lăng Kỳ Ý không biết chơi game nhưng cậu vẫn biết làm phiền người khác chơi game là một hành động không có EQ. May mà lúc cậu đang "kẹt" với đống rau mùi thì Tần Thuật Dương cũng chơi xong ván game, ngửi thấy mùi đồ ăn cay nồng.
Lăng Kỳ Ý tri kỷ đưa cho anh một đôi đũa. Tần Thuật Dương gọi rất nhiều đồ, chủ quán cố ý dùng hộp đựng cỡ lớn nhất, vừa vặn là phần ăn của hai người, nhưng Lăng Kỳ Ý lại cho rằng, Tần Thuật Dương khách khí nên mới gọi nhiều đồ cho cậu như thế này.
Cậu đói đến nỗi hai mắt gần như tối sầm lại, thúc giục: "Cậu nhanh ăn đi! Tôi sắp chết đói rồi!"
Tần Thuật Dương nhạy bén nhận ra ý của cậu: "Cậu định ăn hết chỗ này một mình?"
"Không phải cậu gọi cho tôi sao?"
"Ai nói? Tôi cũng ăn nữa."
"Không phải cậu vừa ăn xong à?!"
"Không thể ăn tiếp chắc?" Tần Thuật Dương phản bác, "Tôi vẫn chưa no."
Lăng Kỳ Ý chấn kinh trợn tròn mắt, "Nếu như thế, sao không trực tiếp gọi hai phần đi?"
"Đặt hai phần súp cay rất phiền toái." Tần Thuật Dương gắp một đũa rau thơm, bình tĩnh mà nói, "Biểu tình của cậu là sao?"
"Tôi..."
Trong lòng cậu thầm nghĩ, hai người bọn đã thân đến mức độ này chắc? Thân đến nỗi có thể ăn chung một bát??
Cố Trạch Bình ngồi đối diện vẫn đang chìm trong niềm vui được Tần Thuật Dương dẫn dắt, cậu ta ló đầu ra nhìn hai người đang đầu ấp tay gối trước hộp thức ăn ngoài, cuống quýt: "Êyy mấy cậu ăn nhanh lên! Ăn xong còn chơi tiếp!"
Tần Thuật Dương giương mắt nhìn Cố Trạch Bình một cái, sau đó mới nghiêng đầu nói với Lăng Kỳ Ý vẫn đang ngẩn người: "Còn không ăn đi?"
"Ồ..." Lăng Kỳ Ý lấy lại tinh thần, gắp một viên thịt bò viên, hung hăng cắn một miếng.
Tần Thuật Dương nhìn biểu tình không tình nguyện của cậu, nhíu mày: "Cậu không phải đang để ý đến chuyện hai thằng con trai ăn chung bát đấy chứ?"
Lăng Kỳ Ý bị sặc, vô thức ho khan: "Khụ khụ khụ... Khụ khụ khụ..."
Cậu len lén nhìn vẻ mặt thối tới cực điểm của Tần Thuật Dương, sợ tới nỗi nói trái lương tâm ——
"Dĩ nhiên không phải! Làm sao có thể?"
15.
Nói là hai người ăn chung một bát súp cay nhưng trên thực tế, Tần Thuật Dương chỉ ăn chỗ rau thơm mà Lăng Kỳ Ý ghét, còn đâu vẫn là Lăng Kỳ Ý ăn hết.
Lăng Kỳ Ý quả thực rất đói, cậu như hổ đói khiến Cố Trạch Bình khá ngạc nhiên. Lúc ăn xong, cậu còn ợ một tiếng nho nhỏ, trên mặt là biểu tình thỏa mãn.
Tần Thuật Dương một bên chơi game, một bên vẫn dùng dư quang chú ý đến người đang ngồi ăn bên cạnh, đợi đến lúc Lăng Kỳ Ý ăn xong miếng cuối, anh lập tức lên tiếng: "Ăn no?"
"Ừm."
"Cái tướng ăn này của cậu, không biết còn tưởng rằng là quỷ chết đói đầu thai."
Lăng Kỳ Ý bĩu bĩu môi, nhịn không được mà phản dame: "Cậu nói nhiều thế nhỉ! Có thể yên lặng chơi game được không?!"
Tần Thuật Dương: "..."
16.
Ngoại trừ súp thập cẩm cay, Tần Thuật Dương còn mua điểm tâm ngọt. Điểm tâm ngọt chính xác là phần ăn hai người, Lăng Kỳ Ý ăn một miếng rồi thôi.
Tần Thuật Dương nhìn cậu, tự nhiên cầm phần điểm tâm ngọt cậu đã ăn một miếng lên, Lăng Kỳ Ý theo bản năng cản lại: "Cậu... Cậu làm gì đấy?"
"Cậu không ăn được nữa?"
"Ừm..."
Tần Thuật Dương lạnh lùng trả lời: "Tôi ghét nhất là người lãng phí đồ ăn."
Câu "Lúc nãy tôi đã ăn rồi!" Lăng Kỳ Ý theo đó cũng không thốt ra được nữa.
Đám con trai chơi game rất dễ quên để ý thời gian, Lăng Kỳ Ý buồn bực ngán ngẩm, ngồi cạnh Tần Thuật Dương xem hết ba bộ phim mới đợi được đến lúc bọn họ dừng chơi.
Thời điểm đi về, đám người vẫn chưa hết thòm thèm. Lăng Kỳ Ý buồn ngủ mà ngáp một cái, Cố Trạch Bình ôm cậu, hơi oán giận mà nói: "Cậu bị ba mẹ quản nghiêm lắm à?"
"Ừm..." Lăng Kỳ Ý thành thật gật gật đầu, "Có chút."
Cố Trạch Bình nhịn không được bật cười: "Đây là lần đầu tiên tôi thấy một đứa con trai không biết chơi game đấy."
Lăng Kỳ Ý tránh tay cậu ta: "Kiến thức hạn hẹp."
Cố Trạch Bình cười lớn hơn.
Tần Thuật Dương đi cạnh Lăng Kỳ Ý nghe thấy tiếng cười của cậu ta, không vui nhíu nhíu mày. Bỗng nhiên anh vươn tay kéo Lăng Kỳ Ý, điều chỉnh vị trí với những người khác.
Sau đó thừa dịp bóng tối, quang minh chính đại duỗi chân ngáng đường Cố Trạch Bình.
"Ai u —— "
Chỉ nghe một tiếng giòn tan, Cố Trạch Bình rất "xinh đẹp" mà tiếp đất.
Tần Thuật Dương làm xong động tác này cũng không cảm thấy tội lỗi, lôi Lăng Kỳ Ý về phía mình trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
"Đi, mau về, tôi buồn ngủ rồi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.