Sau khi ở công ty được một giờ, Khương Thanh Vũ trấn tĩnh bản thân một chút, đợi gương mặt trở lại bình thường thì mới ra cửa.
Lúc đi ra ngoài, họ gặp Cố Diễm, Cố Diễm mỉm cười nhẹ nhàng, nhắc nhở Khương Thanh Vũ đừng quên tối mai có hẹn ăn tối.
"Sẽ không quên đâu, nhất định tôi sẽ mời cậu."
"Không thành vấn đề, một bữa ăn không làm cậu nghèo đâu."
Họ đi ngang qua nhau, Cố Vân Dực ấn nhấn nút thang máy, Cố Diễm đột nhiên dừng lại rồi quay người.
"Anh."
Cố Vân Dực nhìn sang phía anh ta.
"Em và Thanh Vũ đã lâu không gặp, ngày mai chúng em có chuyện cần nói một chút, anh đừng lo, em sẽ đưa cô ấy về nhà." Nói xong, anh ta đẩy cửa đi vào văn phòng.
Khương Thanh Vũ cúi đầu xem menu, không nghe thấy câu nói cuối cùng của Cố Diễm.
Đi vào thang máy.
"Cậu ấy đã nói gì vậy?"
Ngoài chuyển động của thang máy đang di chuyển, âm thanh duy nhất trong thang máy là tiếng thở của hai người.
Cố Vân Dực chỉnh lại cà vạt, trên mặt lộ vẻ cấm dục mà thận trọng. Những ngón tay của thon dài của anh từ từ trượt trên lớp vải mịn màng, một động tác đơn giản nhưng khi anh thực hiện lại có chút quyến rũ ma mị.
Lông mày hơi nhướng lên, khóe miệng anh khẽ nhếch lên một đường cong mờ ám.
"Em ấy nhờ anh tối mai đến đón em sớm."
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Khương Thanh Vũ giống như bị điện giật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-me/3496079/chuong-34.html