Cố Vân Dực tới trung tâm thương mại mà ngày đầu tiên anh đến mua giày, anh nhớ ở đây có một siêu thị. Hình như các cô gái đều thích ăn vặt, Khương Thanh Vũ cũng nằm trong số các cô gái rất giỏi ăn vặt.
Đến quầy đồ ăn vặt, thạch trái cây trên kệ hàng gần như đã bị quét sạch.
Ngoại hình của Cố Vân Dực thật sự quá nổi bật, khi thang cuốn từ từ đi xuống, có một vài cô gái đi lên ở thang cuốn bên cạnh bị khí chất xuất chúng của người đàn ông này thu hút. Họ cứ nhìn theo anh đến khi thang cuốn đi xuống. Cố Vân Dực cụp mắt xuống nhìn ra bên ngoài cửa kính, không hề để ý đến những chuyện này.
Chẳng mấy chốc, các cô gái vừa đi lên tầng trên ngừng lại một lúc rồi đi thang cuốn đi xuống. Khương Thanh Vũ khẽ cau mày, cũng hiểu họ muốn làm gì.
Cố Vân Dực mặc quần tây áo sơ mi phối với áo khoác len màu đen khiến anh càng trưởng thành hơn. Khương Thanh Vũ nhìn lại mình, so ra thì cô trẻ trung hơn nhiều, hình con hươu hoạt hình trên ngực áo cũng khiến cô trông trẻ con hơn.
Mấy người đó gần như chẳng thèm để ý đến cô, chạy thẳng đến trước mặt Cố Vân Dực.
"Chào anh, có thể kết bạn Wechat không?"
Cố Vân Dực quay đầu lại, trong mắt hiện lên vẻ thờ ơ.
Anh không nhìn vào màn hình điện thoại của cô gái đó, chỉ lạnh nhạt đáp: "Không thể."
Nụ cười trên mặt cô gái đông cứng lại, cô gái này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-me/3433347/chuong-11.html