"Cố Vân Dực."
Người đàn ông đang ngồi tự giới thiệu về mình, khóe miệng hiện ra hai lúm đồng tiền.
Khương Thanh Vũ hơi cúi đầu: "Tôi tên là Khương Thanh Vũ."
Mẹ nói Cố Vân Dực là cháu đích tôn của ông Cố. Câu nói này đã khiến Khương Thanh Vũ hoài niệm về món ngon ở thủ đô và cả những người bạn mà mình từng chơi.
"Con nhớ ông Cố mà, hồi bé con còn chơi chung với Cố Diễm."
Cố Vân Dực nghe thấy tên Cố Diễm thì nụ cười trên mặt dần phai đi.
"Hai người rất thân à?"
"Bây giờ cũng không gọi là thân, dù sao cũng đã rất nhiều năm không gặp rồi."
Truyện được chuyển ngữ tại bachthaochivuong..vn
Cố Diễm là con trai Cố Chính Minh – con thứ của Cố Giang, chỉ lớn hơn Khương Thanh Vũ hai tuổi. Hồi bé hai nhà thân thiết hơn bây giờ nhiều, Cố Diễm từng tới Nam Thành, tính cách vui vẻ hướng ngoại, không thâm trầm chững chạc như Cố Vân Dực trước mặt. Cộng thêm con nít rất dễ thân nhau, tất nhiên là vừa nhắc tới nhà họ Cố, Khương Thanh Vũ sẽ nhớ tới anh ấy ngay.
"Mẹ tôi bảo tôi dẫn anh đi dạo."
Cô gái đi phía trước, người đàn ông đi phía sau. Thỉnh thoảng có người đi ngang qua, sẽ vì hai người này mà dừng chân vội nhìn một cái.
Nam Thành không giống thủ đô, gió thổi vào mặt là ẩm ướt, không có cảm giác đau rát mặt.
Cố Vân Dực nhìn chằm chằm mưa phùn rơi trên mặt nước, ánh mắt dần chuyển lên người Khương Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-me/3428381/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.