Ngón tay hắn lạnh băng, ý lạnh thẩm thấu cả vào thân thể Hứa Tứ Nguyệt, lạnh đến mức khiến cô run rẩy.
Cô ngẩng đầu, trong đầu vang lên một hồi chuông đinh tai nhức óc, cố gắng liên tưởng người đàn ông trước mặt cùng với thiếu niên thuần lặng trước kia.
Bốn năm trôi qua, Hứa Tứ Nguyệt cho rằng mình đã không còn nhớ rõ dáng vẻ của Cố Tuyết Trầm, nhưng đến tận giờ khắc này cô mới nhận ra, không chỉ mặt mũi thân hình hắn, mà cả thần sắc ẩn nhẫn lại động tình mỗi lần hắn hôn cô, cô đều vẫn nhớ rõ ràng.
Hiện tại vị Cố tổng này, ngoại trừ vẻ ngoài không thay đổi, khí chất dường như là một người hoàn toàn khác.
Tuy rằng vẫn giống như trước kia gọi cô là "Tứ Nguyệt", nhưng ngữ khí trầm lạnh, bảo cô là kẻ thù của hắn cũng không khác là bao, sự căm hận này... Tất cả đều là do cô tự tạo thành.
Nghĩ lại những chuyện tệ bạc mình từng làm với Cố Tuyết Trầm, Hứa Tứ Nguyệt không khỏi toát một lớp mồ hôi.
Cô bừng tỉnh, vội vàng tránh khỏi tay hắn, lảo đảo đứng lên.
Hứa Thừa cẩn thận đánh giá hai người, cũng không thèm đỡ con gái, cười ha hả hỏi: "Cố tổng, hóa ra cậu cùng Nguyệt Nguyệt quen nhau sao?"
Cố Tuyết rũ mắt nhìn chằm chằm bàn tay đã chạm vào Hứa Tứ Nguyệt, giọng nói nhạt nhẽo: "Có vẻ Hứa tổng dễ quên thật, đã không còn nhớ tôi là ai rồi, cũng đã quên trước kia từng nói gì trước cửa Thanh đại."
Hứa Thừa sửng sốt, nheo mắt nhìn kỹ hắn, cố gắng một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-me-lam-loan/170633/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.