Thu lại bàn tay đang bị đối phương nắm chặt, Lâm Mộc Dương nói: "... Tôi tên Lâm Mộc Dương, cậu cứ gọi thẳng tên tôi cũng được."
Cậu mới chỉ mười sáu tuổi, bị Đào Triết kêu như vậy, thoáng chốc như già đi bốn mươi tuổi.
Sau khi nói xong, Lâm Mộc Dương liếc nhìn Tuân Ngọc đang đứng xem kịch cách đó không xa, lại nhìn sang Đào Triết, nghi hoặc:
"Cậu tìm tôi có việc gì?"
Đào Triết vội vàng gật đầu: "Đại sư quả là thần cơ diệu toán, ngoài việc đến để cảm ơn, tôi còn có chuyện muốn tìm đại sư ngài."
Thần cơ diệu toán /神机妙算/: mưu kế thần tình; mưu hay chước giỏi
Thấy anh em tốt đối với tên nhóc ngoan ngoãn kia nói gì nghe thấy, chân chó đến rớt hết liêm sỉ, Tuân Ngọc nhìn Đào Triết như nhìn trẻ thiểu năng, nghi ngờ cậu ta đang bị ma nhập.
Chân chó/ 狗腿/: nịnh bợ, xun xoe
Cuối cùng, có lẽ hết nhìn nổi, Tuân Ngọc tiến lên hai bước:
"Đào Triết, mày nói tên đại sư kia, là nhóc này sao?"
Nhóc ngoan ngoãn này thoạt nhìn giống đại sư chỗ nào?
Lâm Mộc Dương kinh ngạc nhìn hai người: "Tuân Ngọc hai cậu biết nhau à?"
Thế giới nhỏ vậy sao?
Nghe Lâm Mộc Dương nhắc đên tên Tuân Ngọc tên, Đào Triết cũng sửng sốt một chút, quay đầu nhìn huynh đệ, ý tứ trong mắt--
Tình huống hiện tại như thế nào?
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của hai người, Tuân Ngọc đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười, giơ tay đặt lên vai Đào Triết, nhướng mày nhìn Lâm Mộc Dương:
"Tôi là anh em với Đào Triết, nhóc lừa đảo, giả danh lừa bịp vừa vặn bị tôi bắt gặp?"
Tuân Ngọc thực sự không ngờ rằng có một số người bề ngoài thoạt nhìn vô hại, phúc hậu và đáng yêu lại thực chất là những kẻ dối trá giả dạng làm đại sư sau lưng lừa gạt mọi người.
Lừa đến cả huynh đệ hắn, còn bị hắn bắt gặp.
Tuân Ngọc nhìn Lâm Mộc Dương từ trên xuống dưới, nhẹ ' tsk ' một tiếng tiếp tục nói:
"Nhìn không ra nha bạn học Lâm."
Lâm Mộc Dương đang yên đang lành bị chụp nồi, đám nhóc tí hon bên cạnh không vui, có hai nhóc liếc nhau, sau đó nhào lên đỉnh đầu Tuân Ngọc, điên cuồng đấm đá túm tóc hắn.
Nhóc tí hon giống hệt như tên, bởi vì quá nhỏ, tay lại ngắn nên nhóc chỉ có thể dùng tư thế nhổ củ cải để nhổ một sợi tóc trên đầu Tuân Ngọc.
Một nhóc tất nhiên không nhổ được, nên những nhóc còn lại cũng bay đến hỗ trợ, ôm lấy eo nhóc phía trước giống chuỗi hồ lô, sau đó bắt đầu dùng lực như thể cố gắng đem đầu Tuân Ngọc kéo trọc.
Lâm Mộc Dương người thấy toàn bộ quá trình: "......"
Nếu không phải có người ở đây, Lâm Mộc Dương cũng muốn mở miệng bảo đám nhóc đừng có phí sức.
Đối với Tuân Ngọc mà nói, những nhóc này chỉ là một khối không khí, đừng nói là nhổ tóc hắn, có thể làm tóc hắn lay động là tốt lắm rồi.
Lâm Mộc Dương nhìn chằm chằm đám nhóc tí hon, nhưng trong mắt những người khác lại là nhìn Tuân Ngọc không chớp mắt.
Tuân Ngọc giơ tay ở trước mắt Lâm Mộc Dương búng tay một cái, giọng điệu thản nhiên và lộ rõ vẻ lười biếng:
"Bây giờ nhìn tôi cũng vô dụng, thành thật giải thích cậu đã lừa Đào Triết như thế nào."
Lâm Mộc Dương chớp chớp mắt, gian nan kéo ánh mắt khỏi đám giặc đang làm loạn trên đầu Tuân Ngọc, đảo mắt nhìn Đào Triết, nhíu mày:
"Tôi lừa cậu cái gì?"
Sau khi trọng sinh thành Thiên sư, Lâm Mộc Dương cảm thấy người khác khó có thể tin mình, ai gọi cậu là thiên tài hay kẻ dối trá cũng được, nhưng Tuân Ngọc thì không.
Tuân Ngọc cảm thấy vẻ mặt và giọng điệu của Lâm Mộc Dương lúc này rất nghiêm túc, giống như một ông cụ non.
Sau khi nói xong Đào Triết nhanh chóng giải thích cho Tuân Ngọc:
"Tuân Ngọc, mày đừng có hiểu lầm, đại sư người ta thật sự là thần, sáng nay nếu không nhờ ngày ấy nhắc nhở, thì tao có lẽ không thể đứng đây nói chuyện với mày đâu..."
Sợ Tuân Ngọc không lựa lời chọc giận Lâm Mộc Dương, Đào Triết ngữ tốc kể cho hắn nghe sự tình sáng nay:
Sáng sớm hôm nay, Đào Triết cưỡi con xe địa hình có giá năm chữ số của mình đến trường, khi đi ngang qua trạm xe buýt, cậu ta bắt gặp một nam sinh mặc đồng phục của trường bọn họ đang đứng ở sân ga, nhìn sân ga được viết dày đặc biển hiệu trạm xe buýt.
Rõ ràng là đang tìm tuyến xe buýt để đi.
Lúc đó đã hơn chín giờ, đã qua giờ học cao điểm của học sinh, Đào Triết bởi vì cảm thấy không khỏe nên mới xin phép đến học vào tiết ba, bây giờ cậu ta đang trên đường đến trường.
Nhưng cậu ta không ngờ đến thời điểm này vẫn có những người đi học như mình.
Đào Triết, người chưa từng xen vào việc của người khác, khẽ liếc mắt nhìn nam sinh một cái, sau đó đạp bàn đạp chuẩn bị phóng nhanh.
Tuy nhiên, sau khi đạp xe được hơn chục mét, Đào Triết ma xui quỷ khiến đột nhiên phanh gấp, cuối cùng hai chân chống mặt đất lại lui trở về.
Lui đến trước sân ga, Đào Triết cao giọng gọi ới về phía nam sinh đang cau mày:
"Ây."
Nam sinh kia là Lâm Mộc Dương, cậu lần đầu tiên tới trường học báo danh, hiện tại đang loay hoay không biết làm sao, nghe thấy tiếng gọi của Đào Triết, rõ ràng sửng sốt.
Đào Triết không để ý đến ánh mắt của nam sinh, cậu ta chỉ chỉ đồng phục trên người Lâm Mộc Dương:
"Cậu muốn đi Nhất Cao à?"
Nhìn chằm chằm cái trán trơn bóng của Đào Triết trong vài giây, cuối cùng Lâm Mộc Dương gật gật đầu: "Ừm."
"Tôi thấy cậu đứng đây khá lâu." Đào Triết hỏi: "Cậu không biết bắt xe buýt ở đâu?"
Lâm Mộc Dương tiếp tục gật đầu: "Ừm."
Đào Triết cười, giơ tay chỉ vào biển trạm dừng: "Cậu cứ đi tuyến 309, xuống trạm ở cầu Tuyền Thạch, băng qua cầu rồi đi thêm vài bước nữa là tới cổng trường."
Lâm Mộc Dương quay đầu nhìn theo hướng tay cậu ta chỉ, sau đó chợt nhận ra:
"Thì ra không có trạm Nhất Cao sao."
Lâm Mộc Dương vẫn luôn cho rằng nơi có nhiều người như trường học sẽ có tên ga độc quyền giống như trường học cũ của cậu, ấy vậy mà trường Nhất Cao không có.
Khó trách cậu xem đến quáng mắt vẫn chưa thấy.
Thấy bộ dáng Lâm Mộc Dương như bừng tỉnh đại ngộ, Đào Triết cười cười nói gì đó, đạp lên bàn đạp vừa định rời đi, lại bị Lâm Mộc Dương gọi lại.
Đào Triết chân sau chống ở trên mặt đất, quay đầu nhìn Lâm Mộc Dương: "Còn có chuyện gì không?"
Lâm Mộc Dương không nói một lời bước xuống sân ga, giơ tay phải lên vẫy ba lần trước mắt Đào Triết, dưới ánh mắt khó hiểu của cậu ta chậm rãi mở miệng:
"Trên mặt cậu tử khí quá nồng, chờ lát nữa đến ngã tư cẩn thận một chút, nếu gặp đèn xanh thì không cần đi vội, đợi đến đèn đường tiếp theo hẵng đi, nếu không sẽ có huyết quang tai ương."
Đào Triết ban đầu còn không biết Lâm Mộc Dương đang lải nha lải nhải cái gì, cho đến khi nghe được bốn chữ ' huyết quang tai ương ' liền ra vấn đề--
Đây chẳng phải là câu cửa miệng của những kẻ lập quầy bói toán dưới gầm cầu vượt hay sao?!
Đào Triết trong lòng sinh khí, nghĩ thầm: Ta có lòng hảo tâm chỉ đường cho người, người không cảm ơn ta thì thôi, còn nguyền rủa ta!
Đào Triết trợn mắt nhìn Lâm Mộc Dương một cái, nương theo vóc dáng thì đối phương hẳn còn nhỏ, đầu óc có chút vấn đề, tự trách mình tốt quá nên người đời nó khinh.
Đào Triết giận dữ đạp xe bỏ đi, đằng sau vẫn vang vọng giọng nói của Lâm Mộc Dương:
"Gặp đèn xanh không cần vội vã, nhất định phải dừng lại."
Đào Triết nghe xong những lời này thì càng tức giận, mắng một câu 'có bệnh' sau đó đạp xe ngày càng nhanh.
Tuy rằng ở trong lòng đã coi Lâm Mộc Dương như lấy oán trả ơn, nhưng Đào Triết đạp xe trên đường, trong lòng vẫn không nhịn được nghĩ đến lời cậu nói:
Lỡ thật thì sao?
Người nọ thoạt nhìn tuổi còn trẻ, trên người còn mặc đồng phục trường họ, cũng không giống như là đầu óc có vấn đề...
Tuy nhiên ý niệm này nhanh chóng bị Đào Triết gạt ra khỏi đầu, trong lòng phỉ nhổ chính từ từ khi nào mê tín như vậy, người khác nói gì cũng tin.
Nếu mình cứ tin vào lời người khác như thế, kiểu gì khi về già cũng tha về nhà ba mớ 'thực phẩm chức năng' cho coi.
Lý trí thì bảo Đào Triết rằng nên 'tin vào khoa học' còn con tim thì điên cuồng dụ dỗ 'thà tin là có còn hơn không*', vừa miên man suy nghĩ không biết nên chọn con tim hay lý trí vừa đạp xe đến gần ngã tư đường.
*Raw "宁可信其有,不可信其无" dịch hán việt "Trữ khả tín kỳ hữu, bất khả tín kỳ vô" nghĩa là thà tin là có, chứ đừng không tin
Đào Triết ngẩng đầu nhìn lên, đang là đèn đỏ.
Nhìn thấy đèn đỏ, Đào Triết nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng nói thầm: "Quả nhiên là gạt người, trên đời này làm gì có chuyện thần thần quỷ quỷ."
Nhưng mà Đào Triết tâm trạng nhẹ nhàng vui sướng đi thêm hơn chục mét, đèn chuyển xuống xanh, đoàn xe phía trước chậm rãi nổ máy, chờ đến khi cậu ta đến ngã tư thì vừa vặn đèn chuyển màu xanh.
Nhìn đèn báo, vốn nên một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm trực tiếp thông qua giao lộ Đào Triết, người lẽ ra phải dùng thời gian một tiếng trống để phóng qua đường, bây giờ lại chần chừ vì câu nhắc nhở Lâm Mộc Dương đang hiện hữu trong đầu --
Đừng đi, dừng lại.
Đèn xanh báo hiệu vẫn còn hơn 20 giây, có thể an toàn vượt qua, nhưng Đào Triết trong lòng căng thẳng, vô thức dùng hai tay bóp phanh, dừng ở bồn hoa ven đường.
Bởi vì phanh gấp, lốp xe và má phanh phát ra âm thanh chói tai do ma sát, Đào Triết bất giác nhíu mày.
Sau khi dừng lại, Đào Triết cúi đầu nhìn xem lốp xe của mình có ổn không, còn chưa kịp nhìn rõ thì sau lưng đột nhiên vang lên hai tiếng còi dồn dập.
Kế tiếp là tiếng lốp xe cọ xát mặt đất
Đào Triết hoảng sợ, phản xạ có điều kiện nhìn sang nơi phát ra âm thanh, liền thấy một chiếc xe con màu trắng đang mất lái đi thành hình chữ S tông thẳng về phía trước!
Đồng tử Đào Triết co rụt, còn chưa kịp định thần thì chiếc xe kia đã nhanh chóng lướt qua cậu ta rồi đâm vào chiếc xe ô tô đang chạy bình thường.
Sự việc phát sinh quá mức đột ngột, ngỡ như là qua một cái chớp mắt, chờ đến khi Đào Triết phục hồi tinh thần, xung quanh đã vang lên tiếng la hét chói tai.
Đào Triết, người đã mắng Lâm Mộc Dương có bệnh vài phút trước, sau khi nhìn tất cả những thứ này trong sững sờ, thì suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cậu ta là:
Tự vả cũng đau phết
.__________
Sau khi nghe những lời vừa kích động vừa sợ hãi của Đào Triết, Tuân Ngọc liếc nhìn Lâm Mộc Dương, rõ ràng không tin:
"Thật hay giả vậy, có chuyện thần bí như vậy sao?"
Đào Triết bên cạnh gật đầu như gà mổ thóc:
"Thật đó, lừa mày tao làm chó, lúc ấy nếu tao không dừng lại, chắc chắn đã bị hai con xe kia kẹp nát!"
Bây giờ khi nhớ lại sự việc buổi sáng, Đào Triết vẫn còn thấy ám ảnh --
Quá nguy hiểm, chỉ trong vài tích tắc.
May là cậu ta dừng lại.
Tuân Ngọc tò mò: "Chiếc xe đó mất kiểm soát?""
"Không phải." Đào Triết lắc đầu: "Hình như là bà vợ phát hiện chồng ngoại tình, hai người trên xe đánh nhau, rồi bà kia nhào tới đoạt tay lái hay sao á."
Nhìn Tuân Ngọc đang có suy tư, Lâm Mộc Dương cũng không nói nhiều, nhưng vẫn nhìn Tuân Ngọc với ánh mắt kiêu ngạo, còn hiện lên cả chữ-
Thấy chưa tui hổng nói dối mà 乁[ᓀ˵▾˵ᓂ]ㄏ
Sau khi đọc được ý nghĩa trong mắt cậu, Tuân Ngọc buồn cười quay sang nhìn Đào Triết:
"Sao mày tìm được cậu ấy?"
Đào Triết nghe vậy xấu hổ vò đầu bứt tóc, nói rằng cậu ta chỉ biết rằng Lâm Mộc Dương học chung trường với mình, nhưng lại không biết cậu học lớp nào, ban nào nên hôm nay cậu ta một tiết cũng không đến học mà ngồi lì ở cổng trường canh người cả một ngày trời.
Lâm Mộc Dương cảm thấy khó hiểu:
"Cậu bảo có chuyện muốn tìm tôi, sao vậy?"
Thấy cậu im bặt không nhắc tới việc sáng nay, toàn thân đều tản ra hơi thở đại sư, Đào Triết trong lòng càng bội phục, nhanh chóng bày tỏ ý định:
"Lần này tìm đại sư ngài ngoại trừ nói lời cảm ơn, tôi còn muốn nhờ đại sư giúp một việc."
Thấy cậu ta một câu đại sư hai câu đại sư với Lâm Mộc Dương, Tuân Ngọc cảm thấy không đúng chỗ nào, không biết nên cười hay nên khóc:
"Đào Triết mày có thể đừng mê tín nữa được hay không? Sự việc buổi sáng có khi chỉ là trùng hợp, chẳng lẽ sách mày đọc mấy năm nay vứt hết cho chó gặm rồi à?"
Là một người theo chủ nghĩa duy vật kiên định, Tuân Ngọc căn bản không tin vào ma quỷ.
Nghe hắn nói như vậy, đám nhóc đang làm tổ trên đầu hắn lại càng bất mãn, bắt đầu nhảy Disco trên đầu hắn.
Mà Đào Triết lại có chút khẩn trương mà kéo cánh tay hắn, ý tứ -- đừng nói nữa, mạo phạm đến đại sư thì sao!
Thấy Tuân Ngọc vẫn không tin mình, Lâm Mộc Dương bĩu môi, nhưng cậu cảm thấy mấy nhóc kia tung tăng nhảy nhót trên đỉnh đầu Tuân Ngọc quá mức buồn cười, nhấp nhấp miệng mới nhịn xuống được dục vọng cười ra tiếng.
Vốn dĩ Lâm Mộc Dương giúp Đào Triết vì nợ ân tình, cho nên khi thấy tử khí trên mặt cậu ta mới thâm trầm nhắc nhở một câu, cũng không muốn dính dáng tới đối phương quá nhiều.
Nhưng khi nhìn thoáng qua Tuân Ngọc, Lâm Mộc Dương nghĩ nghĩ, giơ tay chỉ vào quán trà sữa bên cạnh, hỏi:
"Có thể mua hộ tôi cốc trà sữa được không? Cảm ơn."
Đào Triết hai mắt sáng ngời, nhanh chóng gật đầu đồng thời nói:
"Để tôi mời, đại sư, tiêu tiền vì ngài là vinh hạnh của tôi."
(Ai đồ em nó đấy =))))
Tuân Ngọc muốn nhìn xem nhóc lừa đảo này rốt cuộc đã bỏ bùa mê thuốc lú gì thằng bạn của mình, vì thế cũng đi theo.
Vài phút sau, Lâm Mộc Dương cùng ba người ngồi trong quán trà sữa, trên tay là ly trà sữa.
Chờ nhân viên rời đi, Lâm Mộc Dương cắn ống hút uống một hớp lớn, trà sữa vị matcha thơm ngọt tràn ngập khoang miệng khiến cậu phải nheo mắt hài lòng.
"Cậu nói là trong nhà có thứ không sạch sẽ, muốn tôi tới xem sao?"
Đào Triết gật đầu, nhìn cậu với ánh mắt chờ mong lại thấp thỏm:
"Có, có được không đại sư?"
Lâm Mộc Dương chưa nói được hay không được, mà giơ ngón tay trắng nõn, mềm mại mảnh mai như tay thiếu niên mới lớn, dùng giọng điệu kinh doanh nói chuyện với Đào Triết:
"Phí nhân công, một vạn."
Một vạn = 34.135.068,61
Sau khi nói xong không đợi Đào Triết trả lời, Lâm Mộc Dương lại liếc nhìn Tuân Ngọc một cái, giơ thêm một ngón, tiếp tục nói:
"Nhưng cậu là bạn tốt của bạn học Tuân, tôi giảm giá ưu đãi, chỉ lấy hai ngàn."
Hai nghìn = 6.827.013,72
Từ một vạn đến hai ngàn,đây không phải giảm giá, mà là Lâm Mộc Dương tự bẻ giá.
Đào Triết trong nhà có tiền, tiền tiêu vặt một tuần cũng nhiều hơn mức này, nghe Lâm Mộc Dương nói vậy thì vui mừng khôn xiết, vừa định đồng ý lại bị Tuân Ngọc kéo lại.
Tuân Ngọc nắm lấy cổ tay Lâm Mộc Dương, ấn lại trên bàn, cười như không cười nhìn cậu:
"Vị bạn học Lâm này, lợi dụng danh nghĩa của tôi để lừa gạt huynh đệ tôi thích không?"
Rũ mắt nhìn xuống bàn tay Tuân Ngọc đang nắm cổ tay mình, lại nhìn tên tụi nhóc tí hon đang nhảy chân sáo, Lâm Mộc Dương mấp máy môi, ánh mắt nhìn thẳng vào hắn, nghiêm nghị nói:
"Cho dù là bạn của cậu, giá này đã là thấp nhất rồi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]