Ngày nay chức thiên sư không còn chỗ đứng trong xã hội, mọi người đều hướng đến khoa học, cho dù có dị thường xảy ra cũng sẽ được giải thích dưới con mắt khoa học, căn bản không hề tin tưởng sự tồn tại của thiên sư.
Nếu không có buổi sáng kinh hoàng kia, cậu ta cũng không nghĩ nhà mình có quỷ.
Mặc dù việc Tuân Ngọc không tin mình, Lâm Mộc Dương đã dự đoán từ trước, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, vì thế trong lúc tức giận, cậu đã tính phí cho Đào Triết hai nghìn tệ.
Sau khi nói câu 'giá thấp nhất' với Tuân Ngọc, Lâm Mộc Dương ngừng lại tiếp tục uống trà sữa, ý tứ:
Tin hay không thì tùy.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cậu, Đào Triết sợ chuyện tốt sẽ rối tung lên, vội nắm lấy tay Tuân Ngọc, cười làm lành:
"Bạn học Lâm cậu đừng để ý, hai ngàn là hai ngàn, chuyển khoản liền bây giờ nhé?"
Đào Triết gấp gáp như vậy, Tuân Ngọc gần như trợn tròn mắt, trong mắt hắn viết rõ ràng bốn chữ ——
Ngốc nghếch lắm tiền.
Lâm Mộc Dương: "Tôi đưa số tài khoản cho cậu, cậu gửi trước một nửa tiền đặt cọc, xong vụ chuyển nốt số còn lại."
Đào Triết không ý kiến: "Được."
Quán trà sữa cung cấp dịch vụ tin nhắn báo tường, Lâm Mộc Dương trực tiếp xé một mẩu giấy trong quán, cúi đầu viết một dãy số.
Đẩy tờ giấy viết số tài khoản cho Đào Triết, Lâm Mộc Dương chậm rãi mở miệng:
"Số tài khoản đây."
Tuân Ngọc thấy Lâm Mộc Dương thuần thục viết mười hai con số xuống giấy, nhướng mày:
"Điêu luyện vậy, xem ra bạn học Lâm đã sớm chuẩn bị từ trước, việc này không phải lần đầu tiên cậu làm đúng không?"
Nghe xong Tuân Ngọc nói, Lâm Mộc Dương dùng ánh mắt kì dị nhìn hắn, hỏi lại:
"Số thẻ có mười hai số thôi, khó nhớ lắm à?"
Tuân Ngọc một nhún vai: "Tôi chỉ thắc mắc thôi, trí nhớ cậu tốt như vậy, sao đến cả một bài toán tính dãy số cũng không biết làm."
Lâm Mộc Dương tức mà hông phản bác lại được
Đào Triết nghi hoặc quay đầu: "Sao mày biết bạn học Lâm không biết tính dãy số?"
Đào Triết đã tò mò từ lâu, cậu ta với Tuân Ngọc chơi với nhau từ nhỏ đến giờ, hiện tại là bạn lớp bên cùng nhau đi học, lẽ ra việc của Tuân Ngọc cậu ta mới là người rõ nhất mới phải.
Nhưng cậu ta lại không biết Tuân Ngọc quen biết với nhân vật Lâm Mộc Dương này từ khi nào.
Tuân Ngọc liếc nhìn Lâm Mộc Dương, lời nói ra lại là trả lời Đào Triết:
"À, ban nãy quên nói cho mày, vị đại sư mà mày đang nhắc tới chính là học sinh mới chuyển đến ban tao...Lâm Mộc Dương."
Khi nói những lời này, Tuân Ngọc còn cố ý nhấn mạnh hai từ 'đại sư', giọng điệu tràn đầy trêu chọc.
Đào Triết nhìn hai người, ngoài ý muốn: "Trùng hợp vậy?"
Để diệt quỷ trừ tà, chẳng lẽ không cần chuẩn bị hoàng phù với kiếm gỗ đào gì đó hay sao?
Hoàng phù: bùa màu vàng (mấy hơn ni lên gg tìm bùa trừ tà là ra, t không dám đưa hình ảnh vô đây, sợ xui)
Lâm Mộc Dương không biết Đào Triết đang nghĩ gì, nên không quan tâm:
"Nếu cậu cảm thấy không thích hợp, vậy chuyển sang ngày mai."
Đào Triết tất nhiên hy vọng có thể giải quyết loại chuyện này càng sớm càng tốt, vì vậy cậu ta vội vàng nói:
"Vậy thôi hôm nay đi."
Lâm Mộc Dương không ý kiến: "Được."
Ngay sau khi quyết định được đưa ra, Đào Triết và Lâm Mộc Dương chuẩn bị rời đi, khi vừa đứng dậy, Đào Triết sực nhớ ra gì đó, quay sang nhìn Tuân Ngọc:
"Mày có muốn đi theo không?"
Lâm Mộc Dương cũng rũ mắt nhìn hắn.
Tuân Ngọc, người chứng kiến toàn bộ quá trình Đào Triết bị lừa: "......."
Nhìn vẻ mặt chắc như đinh đóng cột của Lâm Mộc Dương, đừng nói Tuân Ngọc không tin chuyện ma quỷ, cho dù hắn có tin, cũng không thể liên tưởng Lâm Mộc Dương với vị đại sư đạo pháp cao thâm.
Vì vậy, sau khi nghe những lời của Đào Triết, Tuân Ngọc cười như không cười nhìn Lâm Mộc Dương:
"Đi, sao lại không đi, từ trước đến nay tao chưa thấy tận mắt người ta săn ma bắt quỷ như thế nào đâu, giờ muốn đi theo mở mang tầm mắt."
Hắn muốn nhìn nhóc lừa đảo này rốt cuộc muốn làm cái gì, không thể là vì lừa tên ngốc họ Đào hai ngàn đồng vậy được.
Tuân Ngọc cười như thế này khiến mấy cô nàng trong cửa hàng há hốc mồm, thậm chí nhân viên quán trà sữa cũng không kìm được mà lấy điện thoại ra bấm chụp.
Lâm Mộc Dương lỗ tai nhạy bén, cậu lờ mờ nghe thấy những từ như 'đẹp trai quá' và 'anh ấy cười kìa'.
Nghe giọng nói của Tuân Ngọc mang theo vẻ tràn đầy không tin tưởng, Lâm Mộc Dương không quan tâm, bởi trong đầu cậu chỉ nghĩ đến một việc:
Tuân Ngọc rất được hoan nghênh.
________
Tài xế đưa ba người đến nhà Đào Triết, trên đường Đào Triết kể cho hai người bọn họ nghe về những điều kỳ lạ mà cậu ta gặp phải gần đây:
Cậu ta hoài nghi trong phòng mình có quỷ.
Gần đây, mỗi khi Đào Triết nhắm mắt đều cảm thấy có người đang nhìn mình chăm chú, ánh mắt ấy khiến cậu ta lạnh toát sống lưng, thêm nữa cậu ta còn hay bị bóng đè, nhưng mỗi khi giãy giụa tỉnh dậy tìm kiếm công tắc đèn, bật đèn lên, trong phòng ngoại trừ cậu ta thì không còn ai khác
Bởi vì điều này, Đào Triết gần đây cũng chưa ngủ ngon, buổi sáng hôm nay đầu đau muốn nứt ra, cho nên cậu ta mới xin nghỉ mấy tiết đầu....
Nghe xong Đào Triết nói, Lâm Mộc Dương trong lòng ngực còn ôm cặp sách hỏi:
"Loại chuyện này trước đây cậu gặp qua chưa?"
Lúc sáng khi nhìn thấy khuôn mặt vô hồn của Đào Triết, cậu còn nghĩ rằng đó là điềm báo của tai họa sắp sửa xảy ra, nhưng không ngờ cậu ta lại đang bị một con quỷ ám.
Đó là thảm họa.
Đào Triết lắc đầu: "Không có, mới bắt đầu học kỳ này sau đợt khai giảng mới bắt đầu xuất hiện."
Không chỉ Lâm Mộc Dương đang giữ vẻ mặt nghiêm túc, đám nhóc tí hon đang ngồi trong xe cũng vậy.
Đám nhóc lít nhít xếp hàng ngồi trên đùi Lâm Mộc Dương trên đùi, nghe Đào Triết nói xong, nhóc ngồi chính giữa vỗ vỗ chân đồng bạn, cùng đồng bạn giao lưu:
Chòi ơi, thật sự bị quỷ ám ò.
Nhóc bị bạn vỗ vuốt cằm gật đầu: Đúng vậy, đêm nào cũng ngủ hổng được, thật đáng thương.
Một nhóc cũng thăm dò: Nhưng lỡ tên kia không bị quỷ ám thì Mộc Mộc của tụi mình không có tiền trả học phí, sinh hoạt phí, sách vở phí, học bù phí.....
Nhóc sờ cằm tiếp tục gật đầu: Đúng vậy, tiền bạc đối với con người rất quan trọng, tiền ăn, áo mặc, tiền nhà, phương tiện đi lại, không giống chúng ta, không ăn không uống vẫn khỏe như thường.
Sau một hồi phân tích, cuối cùng đám nhóc tí hon đạt được thỏa thuận, đồng loạt gật đầu ——
Vì Mộc Mộc có thể hay ăn chóng nhớn, thỉnh sinh ý tìm tới cửa nhiều hơn đi!
Lâm Mộc Dương không hiểu cũng không nghe được bọn nhỏ giao tiếp cái gì, cho nên cậu chỉ thấy được mấy cái đầu nhỏ túm lại một chỗ, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, vô cùng bận rộn.
Tuân Ngọc không thể nhìn thấy đám nhóc tí hon, lực chú ý của hắn đều đặt hết vào câu chuyện Đào Triết vừa kể, nhìn mặt mày ủ rột của cậu ta, hai bên má đều hóp lại:
"Thảo nào gần đây thấy mày không có tinh thần, có phải buổi tối mày không đóng cửa phòng, nửa đêm chú Đào lên đắp cho mày cái chăn?"
"......" Đào Triết vẻ mặt ủ rũ nhìn Tuân Ngọc: "Anh giai của tao ơi, tao không phải năm hai trung học, còn cần cha tao lên đắp chăn cho tao làm mịe gì!"
"Còn nữa, tao cũng phải có không gian riêng, tối nào đi ngủ cũng đóng cửa lại, được không?!"
"Huống chi tao đã sớm hỏi qua họ rồi, buổi tối không ai lên phòng tao."
Tuân Ngọc lại hỏi: "Nhiệt độ điều hòa quá thấp thì sao?"
Đào Triết thở dài: "Vừa mới bắt đầu tao cũng tưởng nguyên nhân là do điều hòa, nhưng dù hôm đó tao đã tắt điều hòa thì nửa đêm vẫn bị tỉnh vì lạnh,"
Lâm Mộc Dương vô thức mâm mê dây quai cặp, vẻ mặt nặng nề:
"Trong nhà ngoại trừ cậu ra còn có ai gặp tình huống tương tự như này chưa?"
Đào Triết: "Ờm...tôi là người duy nhất cảm thấy không ổn. Đổi phòng cũng vô ích. Cảm giác thứ đó cứ quấn lấy tôi ấy."
Nói xong Đào Triết lại nhìn Lâm Mộc Dương với vẻ mặt lo lắng:
"Bạn học Lâm, thứ này ác ma phương nào, cậu có thể bắt được không?"
Lâm Mộc Dương không trực tiếp trả lời cậu ta, mở miệng nói:
"Phải đến nhà cậu xem qua tình huống thực tế mới biết được."
Đào Triết lo lắng sốt ruột gật đầu: "Được."
Tuân Ngọc nghe vậy cười một tiếng, nghĩ thầm nhóc lừa đảo này nói đến có mô có dạng, tôi xem cậu nổ được đến đâu.
Truyện chỉ được đăng tải tại Wattpad của @dromfangare
Xe chạy vào tiểu khu nhà Đào Triết, nhìn tên tiểu khu mới phát hiện ra, nhà Đào Triết chỉ cách nhà cậu một con đường cái.
Sau khi ở huyền quan thay đổi giày vào cửa, Lâm Mộc Dương thấy trên sô pha phòng khách có một người phụ nữ đang ngồi, tư thái đoan trang hào phóng, thoạt nhìn mới chỉ bốn mươi xuân sắc.
Lâm Mộc Dương nghe thấy cả Tuân Ngọc và Đào Triết đều gọi nàng là dì Hà, vì thế cậu cũng gọi theo.
Hà Du Tinh thấy Đào Triết mang theo nhiều người về nhà như vậy, đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay sau đó trên mặt nàng đã nở một nụ cười:
"Tiểu Triết về rồi sao."
Đào Triết gật đầu, nói với nàng: "Con đưa Tuân Ngọc về chơi, đây là bạn học của cậu ấy."
Hà Du Tinh đứng dậy kêu người làm ở nhà chuẩn bị đồ ăn để chiêu đãi khách, rồi nhìn Đào Triết với vẻ oán trách:
"Con cũng thật là, bạn học đến chơi cũng không báo trước cho người nhà một tiếng."
Đào Triết cười cười: Phát sinh đột ngột, con chưa kịp nói."
Đào Triết kêu Hà Du Tinh là di, đối phương lại cư xử như một nữ chủ nhân, Lâm Mộc Dương trong lòng nháy mắt hiểu rõ ——
Trọng tổ gia đình.
Trọng tổ gia đình: Xây dựng lại gia đình
Hà Du Tinh hiển nhiên đã sớm biết Tuân Ngọc, đối hắn phi thường nhiệt tình, hỏi học tập hỏi gia đình, nói lâu rồi không gặp mẹ hắn, hỏi cha mẹ hắn gần đây thế nào.
Trước sự nhiệt tình của Hà Du Tinh, thái độ của Tuân Ngọc không mặn không nhạt, vừa khách sáo vừa xa cách.
Hắn không mấy hảo cảm với vị mẹ kế của Đào Triết nãy giờ cứ hỏi đông hỏi tây, nhưng cũng không hẳn là chán ghét.
Hà Du Tinh cũng không cảm thấy xấu hổ, quay lại nhìn Lâm Mộc Dương đang tươi tắn, cười hỏi:
"Mộc Dương hôm nay là lần đầu tiên tới nhà của chúng ta chơi đúng không? Mau ăn chút trái cây đi cháu."
Đặt cặp sách bên cạnh, Lâm Mộc Dương liếc nhìn cái bụng phẳng lì của nàng, lễ phép đáp:
"Cảm ơn dì."
Vừa nói, Lâm Mộc Dương cũng không có vươn đĩa hoa quả, quay đầu nhìn Đào Triết, đi thẳng vào chủ đề:
"Phòng cậu ở đâu?"
Hôm nay giáo viên giao rất nhiều bài tập về nhà, nếu không về sớm hơn thì tối nay cậu sẽ phải thức khuya để làm bài.
Không ngờ Lâm Mộc Dương lại trực tiếp như vậy, Đạo Triết sửng sốt một chút, giơ tay chỉ lên lầu:
"Trên lầu ba."
Lâm Mộc Dương nương theo hướng cậu ta chỉ, có chút âm u, vì thế nói:
"Đưa tôi lên xem thử."
Đào Triết vội vàng gật đầu, dẫn cậu lên lầu.
Hà Du Tinh không hiểu đầu đuôi câu chuyện, giữ chặt Đào Triết hỏi: "Tiểu Triết các con muốn xem cái gì?"
Chuyện lớn như mời Lâm Mộc Dương đến nhà bắt quỷ, cũng không thể gạt Hà Du Tinh, vì vậy Đào Triết bảo Tuân Ngọc dẫn Lâm Mộc Dương lên lầu trước, còn mình ở lại giải thích cho Hà Du Tinh.
Lâm Mộc Dương và Tuân Ngọc vừa đi đến góc cầu thang thì nghe thấy giọng nói ngạc nhiên của Hà Du Tinh bên dưới:
"Cái gì? Bắt quỷ?"
Đào Triết gật đầu: "Đúng vậy, không phải là gần đây con cảm thấy có gì đó không ổn hay sao, vừa vặn bạn học Lâm am hiểu phương diện này, cho nên con mời cậu ấy đến xem giúp."
"Tiểu Triết con hồ nháo đủ chưa?" Hà Du Tinh giương mắt nhìn Lâm Mộc Dương, nhíu mày: "Trong nhà làm gì có quỷ?"
Tuổi của Lâm Mộc Dương thoạt nhìn xấp xỉ với Đào Triết, nhóc choai choai như này, biết cái gì?
Nói xong, không đợi Đào Triết trả lời, Hà Du Tinh lại thở dài, lo lắng nhìn cậu ta:
"Hơn nữa, lần trước cha của con không phải đã mời cao nhân đến xem qua rồi sao? Nói hết thảy đều bình thường, có phải con học hành có áp lực quá không, hay dì nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm để con ở nhà nghỉ ngơi vài hôm nhé?"
Phía dưới Đào Triết vẫn đang giải thích với Hà Du Tinh rằng dù sao nó cũng chỉ có hai ngàn tệ, cho Lâm Mộc Dương thử một lần cũng không tổn thất.
Tuân Ngọc nhìn lại Lâm Mộc Dương đang đứng yên bất động, ân cần nhắc nhở:
"Lâm Mộc Dương, hiện tại cậu quay đầu còn kịp."
Sự tình chưa bắt đầu, vẫn còn có thể cứu rỗi.
Đưa tầm mắt rời khỏi Đào Triết và Hà Du Tinh, Lâm Mộc Dương nhìn Tuân Ngọc trước mặt, hơi nghiêng đầu, hỏi:
"Tuân Ngọc cậu với Đào Triết quan hệ rất tốt sao?"
Lâm Mộc Dương vốn dĩ thấp hơn Tuân Ngọc vài cm, chỗ cậu đang đứng cũng thấp hơn người kia ba bậc, vì vậy khi nói chuyện với Tuân Ngọc cậu phải ngẩng đầu đối mặt.
Tuân Ngọc cúi đầu liếc mắt liền đối diện với đôi mắt trong veo của Lâm Mộc Dương, dừng lại hai giây, không đáp mà hỏi lại:
"Lớn lên với nhau từ nhỏ, cậu nghĩ xem?"
Lâm Mộc Dương nghe xong gật đầu một cái tỏ vẻ chính mình đã biết, ngay sau đó nhấc chân tiếp tục đi lên.
Tuân Ngọc nhìn Lâm Mộc Dương không nói nên lời, nhóc lừa đảo này khá cố chấp.
________
Ban nãy ở tầng một không có cảm giác mạnh mẽ, nhưng bây giờ, qua tấm cửa mỏng, Lâm Mộc Dương có thể cảm nhận rõ ràng từng đợt ám đào mãnh liệt
Trong phòng Đào Triết thật sự có thứ gì đó.
Không biết Đào Triết đã thương lượng với Hà Du Tinh như thế nào, Lâm Mộc Dương và Tuân Ngọc đứng trên tầng ba đợi một lúc, Hà Du Tinh và Đào Triết cùng nhau đi lên.
Nhìn thấy Lâm Mộc Dương, trong mắt Hà Du Tinh đã mất đi sự nhiệt tình trước đây, nói với ba người:
"Lũ trẻ các con cứ thích tự làm một trò ngu ngốc, may là cha của Tiểu Triết đã đi làm, nếu ông ấy mà thấy mấy trò các con làm, khẳng định sẽ tức giận."
"Tiểu Triết tuổi còn nhỏ, tâm tư đơn thuần, dễ dàng tin tưởng người khác cũng dễ dàng bị lừa."
Biết Hà Du Tinh không tin mình, lời này cũng chính là nói cho mình nghe, Lâm Mộc Dương cũng không tức giận, giơ tay nắm lấy then cửa rồi nghiêng đầu nói với Tuân Ngọc cùng Đào Triết:
"Để tôi tự mình vào, mọi người đứng ngoài chờ đi."
Sau khi nói xong không đợi hai người trả lời, Lâm Mộc Dương lại bình tĩnh mà nói với Hà Du Tinh:
"Dì Hà dì đang mang thai, để ngừa vạn nhất, dì vẫn nên ở dưới lầu thì tốt hơn."
Giọng nói của Lâm Mộc Dương mang sắc thái của một cậu thiếu niên, giọng điệu nhẹ nhàng, nghe có vẻ mềm mại, nhưng nghe xong lời của cậu, Hà Du Tinh giật mình, theo bản năng giơ tay che bụng:
"Sao cháu lại biết?"
Không chỉ Hà Du Tinh, mà ngay cả Đào Triết cũng sững sờ, cậu ta quay lại nhìn Hà Du Tinh trong tiềm thức:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]