Bị xe sang đâm phải, Lộ Hành Chu may mắn giữ được mạng. Nhưng cậu nhanh chóng phát hiện, bản thân dường như đã có thêm một nhân cách. Một nhân cách xa lạ nhưng cũng không hoàn toàn xa lạ. Người này từng dẫn cậu vượt qua phó bản của một trại trẻ mồ côi quỷ dị. Mà với nhân cách này, Lộ Hành Chu thật sự không biết phải xử lý thế nào cho ổn.
Không giống với những trường hợp phân liệt thông thường, Chu Hành Lộ, tên của nhân cách kia có thể trực tiếp đối thoại với cậu trong đầu. Theo như y nói, y là vì cậu mà đến.
Biết được điều đó rồi, Lộ Hành Chu thật sự không biết nên nói gì nữa. Lần đầu tiên trong đời, cậu có được một người thuộc về riêng mình. Một người không vì bất kỳ lý do gì mà đến gần cậu.
Một người từ linh hồn đến thân thể, đều thuộc về cậu.
Dù nói đi nói lại, thân thể đó vốn cũng là của hắn thật.
Mở mắt ra, Lộ Hành Chu nhìn thân thể mình bị băng bó kín mít như cái bánh chưng, không nhịn được cảm thấy cạn lời. Trong đầu, cậu nói với Chu Hành Lộ: "Cái xe to vậy mà em còn sống, thật đúng là mạng lớn rồi."
Chu Hành Lộ bật cười khẽ: "Ừ. Chúng ta thật sự rất may mắn."
Y cụp mắt, nhìn thế giới bên ngoài qua ánh mắt của Lộ Hành Chu. Bao nhiêu năm nay, y vẫn luôn ngủ yên trong thân thể này. Lần va chạm vừa rồi khiến y tỉnh dậy, giống như một kẻ đứng ngoài cuộc, lặng lẽ nhìn Lộ Hành Chu trải qua đủ điều thăng trầm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-me-an-dua-toi-bi-lo-tieng-long-lam-ca-nha-bung-no/4881058/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.