Từ trên giường bước xuống, anh khoác một chiếc áo choàng tắm dài lững thững đi ra ngoài. Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến anh suýt cắn phải đầu lưỡi.
Một luồng mùi tanh tưởi ập thẳng vào mặt, anh lập tức đưa tay bịt kín mũi. Lộ Hành Chu cũng không ngờ tình hình lại nghiêm trọng đến mức này, quay đầu nhìn Lộ Hữu Sâm hỏi: "Anh à, anh thả bao nhiêu?"
Lộ Hữu Sâm vẻ mặt ngơ ngác: "Không phải thả hết sao?"
Lộ Hành Chu nhắm mắt, vẻ mặt bất lực, lôi từ túi ra một chiếc khẩu trang đeo lên, tiện tay đưa cho Lộ Hữu Sâm một cái, nói như muốn khóc: "Em bảo dùng một phần ba thôi."
Lộ Hữu Sâm chớp chớp mắt, sau đó cũng đeo khẩu trang vào, cẩn thận bước ra ngoài.
Bên ngoài, người ngã khắp nơi, gần như ai cũng đang trong tình trạng mất kiểm soát.
Nhìn cái cảnh mông lộn xộn sau lưng từng người, Lộ Hữu Sâm chỉ biết yên lặng vẽ một dấu thánh giá trong lòng.
Sĩ khả sát, bất khả nhục nhưng mà hắn sai rồi. Điều duy nhất khiến người ta thấy còn có thể an ủi một chút, chính là những người bị bắt đưa lên con thuyền này vẫn chưa bị xử lý. Họ đều bị nhốt lại, để làm vậy thì phải giữ cho họ suy yếu, nên chỉ được truyền dịch dinh dưỡng mà không ăn uống gì. Chính vì thế, họ không trúng thuốc coi như giữ được bình an vô sự. Hồ Thất sau khi chạy một vòng quanh thuyền xác nhận không còn ai tỉnh táo, mới nhảy vào lòng Lộ Hành Chu, gật đầu. Lộ Hành Chu lập tức phát tín
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-me-an-dua-toi-bi-lo-tieng-long-lam-ca-nha-bung-no/4881040/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.