Lộ Hữu Sâm lúc này thật sự không biết nên khóc hay nên cười. Rõ ràng chỉ là đến đây làm một nhiệm vụ đơn giản. Nếu mọi việc suôn sẻ, anh đã rút lui an toàn rồi. Thế mà đen đủi thay, anh lại đụng trúng một tên điên.
Chỉ cần nhớ lại khuôn mặt của kẻ đó thôi, Lộ Hữu Sâm đã thấy u ám cả lòng. Kết quả là bị bắn ba phát, vẫn chưa tính là xui nhất, bởi vì sau đó anh còn bị ném thẳng xuống biển.
Khoảnh khắc rơi vào làn nước lạnh buốt, Lộ Hữu Sâm thật sự nghĩ mình tiêu đời. Trúng ba phát đạn với người thường thì đúng là mất mạng như chơi.
May thay, anh có bùa hộ mệnh. Còn có một vị hồ tiên bảo vệ. Chính nhờ những thứ đó, anh đã kích hoạt chế độ tự bảo vệ lập tức hôn mê sâu để bảo toàn tính mạng.
Giây phút cuối cùng trước khi mất ý thức, hắn lờ mờ thấy một người cưỡi kình ngư một sừng, lao nhanh qua biển cả.
Là em trai của anh, Lộ Hành Chu. Miệng anh khẽ mở ra, cố phát ra tiếng, nhưng chỉ là mấy âm thanh lộc cộc lộc cộc rời rạc.
Lộ Hành Chu vừa đến đã nhìn thấy cảnh anh ba nhà mình bị ném xuống biển, thân thể lảo đảo giữa sóng. Không chút chần chừ, cậu lập tức nhảy khỏi lưng kình ngư, lao mình vào làn nước, kéo người đang hôn mê lên khỏi mặt biển.
Nước biển lạnh thấu xương. Lộ Hành Chu vừa lao mình xuống đã không nhịn được mà khẽ rủa: "Đúng là vớt người thật sự luôn đấy."
Cậu kéo Lộ Hữu Sâm từ dưới nước lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-me-an-dua-toi-bi-lo-tieng-long-lam-ca-nha-bung-no/4881039/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.