Vừa mới đến nơi, Lộ Hành Chu đã nhận được tin nhắn, cái tên Triệu Sinh kia đã bị người ta lôi đi đào quặng rồi loại công việc khổ nhất, mệt nhất, không lương luôn. Ước chừng phải làm suốt ba bốn chục năm mới có ngày được giải phóng.
Còn cái đám buôn chó đi cùng hắn thì bị mấy ông anh đòi nợ đập cho thành đầu heo, rồi cũng bị tống sang khu đào quặng luôn. Coi như đoàn tụ, khỏi chia ly!
Hình như là bị đưa tới biên giới Miến Điện bên kia rồi.
Tắt điện thoại, đáy mắt Lộ Hành Chu hoàn toàn lãnh đạm, rất tốt, cứ để hắn ta sống nốt quãng đời còn lại trong tối tăm, không ánh sáng, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Chỉ có như vậy, mới là hình phạt chân chính.
Xe dừng lại ở khu suối nước nóng. Trước kia nơi này vẫn còn là vùng đất hoang chưa được khai phá, vậy mà giờ quay lại, mọi thứ đã thay đổi đến mức không còn nhận ra.
Miệng ga tàu điện ngầm cũ nát ngày xưa giờ được cải tạo thành Trạm Vong Xuyên, vừa bước xuống xe là có thể cảm nhận được bầu không khí cổ xưa, hoang vu và rợn ngợp. Những bụi cỏ khô từng bị bỏ mặc không dọn dẹp giờ cũng chẳng ai động tới, cứ để chúng hoang dại mọc tràn lan.
Ghế chờ ban đầu được thay bằng ghế gỗ, tuy hơi mục nát nhưng vẫn dùng được. Quầy bán vé phủ lên một lớp ánh sáng huỳnh quang màu lam nhạt, người bán vé mặc hẳn một bộ trường bào trắng, nhìn rất âm giới.
Khu vực này do Lộ gia hợp tác với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-me-an-dua-toi-bi-lo-tieng-long-lam-ca-nha-bung-no/4881025/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.