Hách Liên Đồng sải bước tiến vào, ánh mắt hắn lập tức quét tới người đang ngồi ngay ngắn bên trong tìm được tân nương của hắn rồi.
Chỉ cần nhớ tới bộ dáng của tân nương, khoé miệng Hách Liên Đồng lập tức nhịn không được mà cong lên, nụ cười tràn đầy hân hoan.
Vừa vào phòng, hắn liền nhìn thấy người ngồi ngay ngắn trên giường. Hách Liên Đồng vui vẻ bước tới một bước, chưa kịp mở lời thì bất ngờ hắt xì một cái thật lớn.
Liên tiếp từng trận hắt xì kéo đến, khiến mặt mũi hắn nhăn nhó, bộ dạng cực kỳ khó coi. Lộ Hành Chu từ trong khăn voan vén lên nhìn thoáng qua nam nhân trước mặt, tặc lưỡi một tiếng rồi lập tức tung chân đá một cú mạnh.
Hách Liên Đồng bị đá bay thẳng ra ngoài. Hồ Thất thừa dịp đó từ trong chăn chui ra, còn Hách Liên Đồng thì mắt sáng lên, tim đập loạn xạ khi nhìn thấy tiểu hồ ly đáng yêu của hắn.
Tân nương của hắn, đáng yêu biết bao! Bàn chân trắng nõn, gương mặt mềm mịn phúng phính, đôi mắt tròn to vừa ngây thơ vừa vô tội thật khiến lòng người ngứa ngáy.
Thấy ánh mắt của Hách Liên Đồng, Lộ Hành Chu trong lòng càng nổi giận. Đã thế thì càng ra tay không lưu tình.
Hách Liên Đồng tuy rằng cảm thấy đau, nhưng dù sao hắn cũng đã chết, đau đớn chỉ là cảm giác chứ không gây thương tổn gì thực sự. Nhưng cảm giác ấy thật sự rất khó nuốt trôi.
Hách Liên Đồng muốn phản kích, nhưng khổ nỗi đây là giấc mơ của Hồ Thất mà Hồ Thất lại là tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-me-an-dua-toi-bi-lo-tieng-long-lam-ca-nha-bung-no/4881018/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.