Sau khi giải quyết xong chuyện chính, Hồ Thất thật sự rất sảng khoái. Về tới Ngụy gia, vừa đúng lúc Lộ Vân Nhĩ bước lên sân, ai oán nhìn Lộ Hành Chu hỏi: "Các người đi đâu vậy hả?"
Lộ Hành Chu đang ôm Hồ Thất, tay kia vuốt vuốt đầu chó của Thiểm Quang ở bên cạnh, lười biếng đáp: "Đi tìm bãi diễn. Nhìn một chút hiện trường biểu diễn y học sống động của Hồ Thất."
Lộ Vân Nhĩ ngồi xuống bên cạnh, Triệu Thanh Y thì bắt đầu thao thao bất tuyệt kể cho anh nghe hết chuyện buổi sáng. Phải nói, văn hóa xuất mã thỉnh thần bên này đúng là rất có nhịp điệu và vận luật.
Lộ Vân Nhĩ nghe đến choáng đầu, gục luôn lên bàn, bĩu môi nói: "Anh cũng muốn đi xem."
Hồ Thất nhảy phốc lại gần, vỗ ngực đảm bảo:
"Chuyện nhỏ! Đợi bên này xong, tôi dẫn các người đến địa bàn của tôi chơi một chuyến."
Lộ Vân Nhĩ nghe xong thì bắt đầu chờ mong, Triệu Thanh Y cũng không giấu được hứng thú. Dù sao cô là chính thống truyền nhân Đạo gia, đối với hình thức xuất mã thỉnh tiên kiểu Shaman này vẫn còn khá tò mò.
Bên này, đại tiên và yêu không giống nhau. Con đường họ đi là công đức chi đạo dùng tu hành bản thân mà thông linh với trời đất, từ đầu đã là tiên khí đứng đắn.
Còn yêu, dù có cố đến mấy, trước khi thành tiên thì mãi mãi vẫn là yêu.
Điều quan trọng nhất là thế giới bây giờ đã không còn cái gọi là thăng tiên nữa. Triệu Thanh Y tu đạo là để bắt yêu tróc quỷ, chứ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-me-an-dua-toi-bi-lo-tieng-long-lam-ca-nha-bung-no/4881017/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.