Lộ Hành Chu gật đầu, một bên vừa mở điện thoại tra thông tin về Khương Nhiên Vũ trên mạng, một bên thì nhỏ giọng nói với Triệu Thanh Y: "Phúc ngữ."
Triệu Thanh Y lập tức hiểu ngay. Không lạ gì nữa. Trước đây, khi ở trên núi, cô từng gặp một cô hồn cũng biết dùng phúc ngữ. Hồn ma đó khi còn sống từng là một nghệ nhân múa rối nổi tiếng.
Cô quay sang nhìn Khương Nhiên Vũ, thầm nhận ra: Khương Nhiên Vũ đang có chút khó chịu trong lòng. Từ lúc trọng sinh, Khương Nhiên Vũ thuận buồm xuôi gió, lại biết dùng phúc ngữ để tiên tri giả vờ nói vài câu mập mờ, giống như đang vô tình tiết lộ tương lai, vậy mà từng chuyện đều trở thành thật. Bởi thế, từ gia đình cho tới người ngoài, ai nấy đều kính sợ và tôn sùng cô ta, chỉ sợ cô ta buột miệng nói trúng điều gì xui xẻo.
Tuy nhiên, sau khi trọng sinh, Khương Nhiên Vũ cũng phát hiện thế giới này khác với kiếp trước. Nhưng... điều đó có quan trọng không? Miễn là những người bên cạnh cô ta vẫn dễ bị lừa, thế là đủ.
Chỉ cần giả vờ nói vài câu, làm ra vẻ không cố ý, rồi đợi người khác tới cảm ơn, ngưỡng mộ, cung phụng cô ta là được.
Nhưng kể từ khi lên du thuyền, gặp những người mới không quen biết, mọi thứ bắt đầu lệch hướng.
Cô ta không biết rõ quá khứ hay quỹ đạo cuộc sống của họ, không thể chỉ nói bừa vài câu là lừa được lòng tin như trước.
Giờ chỉ có thể thi thoảng giả vờ dễ thương vô hại,
nói những câu vô thưởng vô phạt, khiến người ta nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-me-an-dua-toi-bi-lo-tieng-long-lam-ca-nha-bung-no/4880988/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.