Nhìn dây câu bị kéo đứt, Lộ Hành Chu hậm hực cúi đầu nhìn xuống nước.
Một con rùa biển to như cái cối xay lặng lẽ trồi lên mặt nước. Đôi mắt nhỏ như hạt đậu đen của nó chằm chằm nhìn cậu, khóe miệng vẫn còn móc theo lưỡi câu của cậu.
Lộ Hành Chu thề, cậu thật sự thấy được ánh mắt trách móc từ con rùa biển này. Nhưng mà... cậu còn biết nói gì đây? Chỉ có thể xin lỗi thôi, dù rõ ràng là con rùa này tự ý ăn mồi người ta câu!
Cậu hạ ván đi xuống từ du thuyền, rùa biển cũng bơi lại gần. Nó thò đầu lên, Lộ Hành Chu tháo lưỡi câu xuống, ném cả đoạn dây ra luôn.
Sau đó cậu yên lặng đưa tay, nhỏ nước suối linh tuyền lên vết thương quanh miệng rùa. Không bao lâu sau, vết thương liền lành lại.
Lộ Hành Chu nghiêm túc nhìn rùa biển nói: "Tôi xin lỗi, vậy được chưa? Đừng dùng cái ánh mắt đó nhìn tôi. Tôi đâu có cố ý. Tôi đi câu cá, không phải câu cậu."
Rùa biển thanh âm vang lên: "Nhưng mà cá của cậu ngon quá."
Cậu nghẹn họng, không biết đáp lại làm sao. Cuối cùng nói một câu: "Cái này cũng là lỗi của tôi chắc?"
Rùa biển gật đầu, Lộ Hành Chu giơ tay lên, nghiêng đầu hỏi: "Cậu nhìn kỹ xem, đây là cái gì?"
Rùa biển ngó ngó nói: "Là tay của thú hai chân."
Lộ Hành Chu mỉm cười nhã nhặn nhưng đầy sát khí: "Cậu nói thêm câu đó nữa xem. Cái tay này sẽ đập thẳng lên đầu cậu, đến khi não rùa cũng tan nát."
Cậu xem ra đã hiểu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-me-an-dua-toi-bi-lo-tieng-long-lam-ca-nha-bung-no/4880987/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.