Ánh trăng trải dài trên lớp đá lót đường xanh rêu, phản chiếu lại ánh vàng óng ánh, bánh xe ngựa nghiền qua, cuốn theo một lớp bụi mờ. 
"Điện hạ." 
Một giọng nói trầm vang lên, Nghê Liệt vén màn bước vào. 
Lý Nguyên Mẫn đang tựa vào thành xe chợp mắt, vừa thấy người tới là Nghê Liệt thì khóe mắt đuôi mày đều giãn ra, như một hồ nước dưới trăng. 
"A Liệt đấy ư." 
Nghê Liệt đã nhìn gương mặt này bảy năm, tuy vậy, khi nhìn trực diện, hắn vẫn không kìm được mà nín thở trong phút chốc. 
Từ trước đến nay, hắn luôn biết rõ người này rất xinh đẹp, năm tháng trôi qua, nhan sắc khuynh quốc khuynh thành ấy lại càng thêm xuất chúng, vẻ đẹp ấy nảy mầm trên trái tim vốn đã khô cằn của hắn, nở rộ thành một đóa hoa ngào ngạt hương thơm. 
Có những lúc, hắn thậm chí còn hy vọng rằng những ngọt ngào đã cứu rỗi trái tim khô cằn này của hắn, giá như đừng rực rỡ tươi đẹp như thế thì tốt biết bao. 
—— quá nhiều sài lang. 
Chỉ cần nhìn thấy những ánh mắt khó lường kia dừng lại trên người y, trong lòng hắn đã cuồng nộ đến đáng sợ. 
Con thú hoang ẩn sâu trong nội tâm hắn đang gào thét, xé nát bọn chúng. 
Từ nhỏ, hắn đã bị người đời coi như dị loại, luôn sống trong cô độc. Khi ở Dịch U Đình, ai cũng đối xử với hắn như thú hoang. Hắn biết bản thân là con người, nhưng những lúc như thế này, hắn cảm thấy dù mình là người hay là thú thì cũng vậy, chỉ cần có kẻ dám mơ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-mang-thai-con-cua-phan-tuong-kiep-truoc/1315909/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.